Chương 7: Hảo tri kỉ
Có mặt ở bênh viện từ sớm, chỉ có lác đác những người lao công đang cười nói rôm rả. Cô tự cảm thấy mình là một y tá gương mẫu. Và đương nhiên, hôm nay phải nhắm mắt nhắm mũi mà cởi bỏ cái quần thể thao ra.Vốn không quen với phong cách này nhưng nó không làm cô bỏ cái phong cách thường ngày. Mặc váy thì sao? Mặc váy thì không được đi hai hàng sao? Mặc váy thì không được vừa đi vừa huýt sáo sao? Chuyện đùa. Cô hiên ngang xếp hàng trong đội ngũ ý tá.30 phút phát biểu của viện trưởng. Mỗi phút cô ngáp một lần. Thật cán ngắt, vô vị. Phía bên đội ngũ bác sĩ mới cứng có một người đang gật gà gật gù giống cô.
Cuối cùng lễ ra mắt cũng xong. cô vươn vai, vào nhà vệ sinh. Ngồi trong buồng nhà vệ sinh, tình cờ nghe được cuộc hội thoại, chắc của mấy y tá trẻ.
- Thấy chưa, đã nhìn thấy chưa, trưởng khoa ngoại của chúng ta ý, có phải quá đẹp trai rồi không?
Có một cô gái khác hét lên:
- Đúng đúng, hôm nay anh ý đã nhìn tớ đấy.
- Thật sao,thật sao? - Vài tiếng nói khác cất lên.
Dẹp...dẹp...cô bịt tai, trưởng khoa ngoại chẳng phải là tên bác sĩ tên Phong họ Hàn đáng ghét kia sao. Nghĩ đến là tức, cô nóng nảy bật mạnh cửa mà đi ra. Nghĩ đến Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện. Hàn Phong đứng trước mặt cô, nhìn chằm chằm rồi nói:
- Đúng là lúc nào cô cũng rất đặc biệt. - Nói xong anh ta cười lớn rồi bỏ đi khiến cô có chút hoang mang.
- Tên điên. Đúng là anh ta lúc nào cũng điên.
Bỏ mặc hình ảnh tên đáng ghét đó, cô lên sân thượng. Có rất ít người lên đây. Có thể nói sân thượng là thế giới của riêng cô. Nhưng hình như lúc này không phải. Khi cô đang đứng ngắm nhìn thiên nhiên tươi đẹp. Lại có một hơi ấm từ phía sau. Cảm giác này khá quen. Một bàn tay đang làm gì đó phía sau cô cùng với giọng cười không mấy nghiêm túc. Cô quay đầu lại, vẫn gương mặt đó, cô sao quên được tên con trai đã lấy mất nụ "thơm" đầu đời của mình, rồi bị cô dạy cho một bài học. Thế mà hôm nay, hắn lại làm chuyện như hôm đó sao?!
- Chết tiệt! Cút ra. - Lấy khuỷu tay, cô huých hắn.
Lăn lộn trên nền đất, vừa xoa ngực vừa nói:
-Này cô, tôi chỉ sửa lại quần áo cho cô thôi, có cần phản ứng thế này không?
Nghe người kia nói, cô nhìn xuống,ở phía sau. Mép váy không cẩn thận đã mắc vào cạp quần trong. Bảo sao tên đáng ghét Hàn Phong kia cứ nhìn cô rồi cười.Nhanh tay chỉnh lại quần áo, cô hất hàm:
- Xin lỗi.
Tên kia cười, mặt hớn hở:
- Tan làm đi chơi với tôi nhé!
Cười nửa miệng, cô bước tới:
- Hay nhỉ? Lần trước thì rủ đi uống rượu, lần này thì lại rủ đi chơi. Cuộc sống của đằng ấy dựa trên việc rủ gái đi chơi à?
Bên kia chưa kịp nói gì, cô đã tiếp:
- Cũng được. Dù sao về nhà cũng chẳng làm gì. Tan làm gặp ở cổng... À mà... Tan làm? Chẳng nhẽ chúng ta là đồng nghiệp? Thôi mà kệ, tan làm gặp.
***
Cô thay quần áo, một chiếc quần jeans, áo phông đơn giản. Lấy dây buộc tạm mái tóc ngắn lại. Chạy ra trước cổng bệnh viện.
Hắn và một chiếc phân khối lớn đã chờ sẵn.
Chạy xe lòng vòng, dừng lại tại một quán rượu. Một quán rượu nhỏ, có lẽ nhà chủ cũng chẳng khá giả. Đó là một quán rượu rất dân dã, đồ nhắm chỉ là trứng rán, nem chua hay bánh đa.
- Haizzz, tháng lương đầu tiên tôi mời cô nhé! Tuy có sơ sài nhưng rượu ở đây rất ngon.
- Sao cũng được miễn có rượu.- Cô bất cần nói.
- Tôi tên Hàn Thiên..rất không biết là vui hay buồn nữa, nhưng khá thú vị khi được quen cô.
Cầm chén rượu được bê ra, cô uống cạn.
-Phan Minh Chi, 23 tuổi, trông cậu khá trẻ, chắc ít tuổi hơn tôi.
- À...không không, tôi 23 tuổi. Chúng ta là bạn...là bạn.- Vừa nhìn cô hắn vừa uống một ngụm rượu.
Sau 10 phút, không khí bắt đầu náo nhiệt hơn hẳn. Rượu vào lời ra. Hàn Thiên và cô đã gạt bỏ đi cái cảm giác lạ lẫm đối với người ngoài. Anh khoác vai cô, cô khoác vai anh vừa uống rượu vừa trò chuyện rôm rả.
- Tôi Hàn Thiên, tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng ngày khác năm với Phan Minh Chi.
Cô tiện chân đạp anh ngã khỏi ghế.
- Tôi Phan Minh Chi nguyện copy lời nói của Hàn Thiên.
Suốt 3 tiếng đồng hồ, cô cùng Hàn Thiên hành hạ chủ quán, hết hò hét lại nói nhảm, có lúc lại đánh nhau.
***
Ánh mặt trời chiếu vào khiến cô tỉnh giấc. Hình như có chút khác lạ, giường êm quá thì phải, màn rèm cửa phòng cô là màu đỏ chứ đâu phải màu xám. Bật dậy, nhìn xung quanh. Cô kết luận rất nhanh chóng. Đây không phải phòng mình.
Hết
Z.Y