Chương 8: Khó khăn thúc đẩy tình cảm
Đầu thoáng nhức nhối, cô chỉ nhớ hôm qua đi uống với Thiên đến tận khuya.Bước xuống giường, chỉnh lại đầu tóc, quần áo, mở cửa căn phòng lạ ấy đi ra. Mùi thức ăn thật quyến rũ bao bọc cả căn phòng khách. Đó là một căn phòng không rộng lắm, một bộ sofa đơn giản, không có tivi. Cô lần theo mùi thức ăn, đi vào bếp. Thiên đang ở trong đó, mặc chiếc tạp dề không mấy nam tính, lại cùng chiếc quần đùi cũng chẳng có dấu hiệu là của đàn ông.
-Dậy rồi hả?- Thiên quay người, thấy cô, cười nói.
Rất tự nhiên cô mở tủ lạnh vừa trả lời:
-Không thấy đang đứng đây à? Cậu dung bia uống qua ngày à? Sao chỉ có bia thế này?
-Sống một mình thì chỉ có thế. Cô ăn đi, siêu thị không ở gần đây nên chỉ có mì thôi. Tôi đi thay quần áo, chúng ta cùng đến bệnh viện.
Đặt cốc nước lọc xuống, ngồi đối diện nồi mì đang bốc khói nghi ngút, cô thích thú ăn ngon lành.
***
Cô cùng Thiên ngồi trên chiếc xe, lạng lách gần tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến bệnh viện.
Thay quần áo, ngồi đợi tổ trưởng đi họp giao ban. Uyển Khanh mang đến chỗ cô ly café, cười nói:
-Sao trông mặt cậu phờ phạc thế kia? Có phải hôm qua đi cùng bác sĩ Thiên đã làm chuyện gì rồi chứ?
Cô thoáng ngạc nhiên, vắt tay lên thành ghế:
-Sao cậu biết?
-Chẳng phải sáng nay hai người cùng đi làm sao?
-Cũng phải! Ủa? Cậu chuẩn bị đi thăm bệnh nhân à? Tớ nhớ hôm nay chiều mới phải đi cơ mà.
Uyển Khanh cười dịu dàng:
-Có một y tá bận, tớ đi giúp cô ấy.
Haizz. Uyển Khanh luôn thế. Cô quá hiền, luôn bị bắt nạt như thế. Cô thấy rất may mắn khi có một người bạn như Uyển Khanh. Cô ấy có cái nét đẹp thanh lịch truyền thống của người Hà Nội, đôi mắt to lúc nào cũng long lanh nhìn đối phương. Khiến ai cũng yêu mến.
Bỗng chuông báo khẩn cấp kêu. Đó là tiếng chuông mà bất cứ ai khi nghe thấy cũng phải lo lắng. Nó chỉ vang lên khi có nhiều bệnh nhân cùng nhập viện cùng lúc. Có thể là tai nạn giao thông hàng loạt, có thể là ngộ độc tập thể.
Chỉnh lại mọi thứ, cô hòa vào dòng y tá ra sảnh chính bệnh viện. Các xe cứu thương cứ nối đuôi nhau mà đến, mùi máu hòa lẫn mùi mồ hôi của những bệnh nhân và bác sĩ, y tá đang bận rộn.
-Xương sống gãy, đốt thứ 9. Cho vào phòng phẫu thuật… Người này nội tạng tổn thương nặng, đang xuất huyết nghiêm trọng.
Tên trưởng khoa đáng ghét đi xem xét từng người một. Trông bộ dạng của anh ta lúc này khiến ai cũng phải cảm động. Áo blouse đã nhuốm bởi màu máu, chạy đi chạy lại xem xét từng bệnh nhân, nếu không có ác cảm từ trước thì có lẽ cô đã bị bộ dạng này của anh quyến rũ không chừng!
13 tiếng đồng hồ mệt mỏi. Y tá thì sơ cứu, bác sĩ thì cầm chân ở phòng phẫu thuật.
Cô đi tìm đồ ăn nhẹ, đến cửa hàng ở cổng bệnh viện. Mua một chiếc hamburger, tiện thể mua luôn cho Uyển Khanh và cái người mà cô cho là “tri kỉ” - Thiên. Ra khỏi quán, những hình ảnh lúc sáng khiến cô không bằng lòng mà quay lại mua thêm một cái nữa.
Đứng trước cửa phòng làm việc của Hàn phong, cô bắt đầu thấy hối hận. Sao lại phải mua cho tên đó chứ? Lương thì chưa được nhận! Trời ơi! Cô bực tức bỏ đi. Lại không bằng long, cô quay lại quặc túi bánh ở cánh cửa. Bỗng cánh cửa mở, Hàn Phong bước ra, nhìn cô, rồi lại nhìn túi bánh ở cửa.
-Xin lỗi! Làm cô mất công rồi. Tôi ăn rồi, rất nhiều người mang đến. Anh ta mở cánh cửa, đủ cho cô nhìn thấy trên bàn có cả đống bánh chất như núi.
Ngẩng cao mặt, cô cười nửa miệng:
-Đồ điên. Ai mua cho anh? Tôi quặc tạm để buộc dây giày. Giờ xong rồi. Chào!
Tức tối bỏ đi, quay lại phòng y tá, Uyển Khanh có lẽ rất mệt đang nằm trên bàn ngủ. Lặng lẽ để chiếc bánh bên cạnh. Cô cầm ba chiếc còn lại, lấy thêm hai chai nước đi tìm Thiên.
Đúng là có sự khác biệt rất lớn giữa y tá và bác sĩ. 20 y tá chen chúc trong một căn phòng. Còn bác sĩ mỗi người một căn phòng rộng rãi, sạch đẹp. Haizz, thật bất công mà!
Vì cửa phòng không khóa nên cô cứ thế bước vào. Đọc qua bảng giới thiệu lí lịch của Thiên. Cô nhếch mép cười đến cả chục lần. Vặn cổ tay như muốn hành hung một ai đó.
Hết