Tiểu Hỗn Đản Vs Đại Tổng Giám Đốc

Chương 48

“Lão ba sinh nhật vui vẻ. Chúc ba phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.” Thiệu Đường nắm tay lão ba.

“Các con có thể đổi lời khác không! Nhiều năm đều chỉ chúc ta có một câu, ta chưa phiền thì người nghe cũng thấy phiền.” Thiệu Hoa nhận quà rồi ai oán nói.

“Bác Thiệu, đừng nóng! Hôm nay là sinh nhật người, vui khoẻ là được rồi, mỗi ngày sống sảng khoái là bí quyết trường thọ a. Vậy chúc bác ngày nào cũng vui vẻ nha.” Ngôn Nặc đem quà của mình hôm qua chọn tỉ mỉ ra.

“Đường, con xem đi, cháu ấy mới là người biết ăn nói. Mà con có phải phù dâu lúc đám cưới Thiệu Văn không?”

“Dạ đúng.”

“Lão ba sao nói con như vậy?” Thiệu Đường hướng Ngôn Nặc nói “Không ngờ tôi sống cạnh lão ba hai mươi năm, lời tôi nói không bằng một tiếng của em.”

Ngôn Nặc cười phụng phịu “Đừng vậy mà.”

“Đường đúng là trẻ con.” Ngôn Nặc vuốt lưng Thiệu Đường.

“Là ba không phân biệt lớn nhỏ trước.” Trưởng bối gì mà mỗi ngày đều cùng tiểu bối gây nhau.

“Đường! Sao có thể nói vơi trưởng bối như vậy! Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật lão ba.”

“Tôi nói sự thật mà, tôi dẫn em đi tìm mẹ nuôi, đi thôi Nặc.” Thiệu Đường lôi kéo Ngôn Nặc đi vào hướng nhà bếp.

=== ====== ========

“Mẹ nuôi, Thiệu Hiền bọn họ ở đâu?” Thiệu Đường đảo mắt từ lúc tới đây chưa thấy bọn hắn.

“Bọn hắn hả? Chúng nó nói rượu còn ít nên đi mua thêm rồi.”

“Mẹ nuôi vậy chị dâu đâu?” Biết Ngôn Nặc ở trong này không quen biết ai nên sợ cô buồn.

“Tuyết Nhu cũng đi theo bọn họ mua ít thứ rồi.”

“Ân vậy Nặc! Tôi dẫn em đi dạo.”

“Nhưng em phải phụ bác gái Lí.” Ngôn Nặc nhìn mẹ nuôi.

“Không có sao đâu còn có nhiều người khác.” Nhìn bọn Tiểu Chí đến đây tới mấy người để phụ giúp

“Như vậy được không?” Ngôn Nặc có điểm lo lắng.

“Tôi hỏi giúp cho. Hăc hắc, Tiểu Vĩ, Tiểu Chí, Thiệu Kiếm chúng tôi ra ngoài một tí, các cậu đồng ý không?”

“Đương nhiên, Đường tỷ từ bao giờ mà hỏi qua bọn tôi.”

“Hắc hỏi một chút thôi! Các cậu ở đây phụ nha, tôi dẫn cô ấy đi dạo.” Thiệu Đường nắm tay Ngôn Nặc.

“Các người cứ đi tận hưởng thế giới hai người đi, nơi này chúng tôi làm là được.” Tiểu Chí vỗ ngực.

“Cám ơn các cậu.”

“Hắc các cậu thấy Đường như vậy sao lại luôn quan tâm đến cô gái kia?” Tiểu Chí nhỏ giọng nói sau khi Thiệu Đường đi.

“Đường tỷ làm cái gì không đến lượt cậu quản? Cậu dám kêu lão bà phải kêu là chị dâu đó a! Ngu Ngốc.”

=== ====== ========

“Đường nơi này đẹp quá! Thật sự là non xanh nước biếc.” Ngôn Nặc tay nắm tay Thiệu Đường.

“Đúng vậy, viện dưỡng lão là nơi vừa hữu tình vừa rất trong lành rất thích hợp cho người già.” Thiệu Đường ôm Ngôn Nặc ngồi lại ở trên một tảng đá đối diện con thác nhỏ.

“Đúng vậy! Nhưng việc đi lại nơi đây rất khó với bọn họ phải không?” Vừa rồi lúc đi đến xe phải đánh rất nhiều vòng làm bản thân vô cùng nhức đầu, người trẻ còn thế huống chi là người lớn tuổi.

“Àh, bọn họ ngoại trừ lễ mừng năm mới thì cả năm đều ở đây.”

“Vì sao???” Ngôn Nặc tò mò hỏi.

“Bởi vì con cái của bọn họ đi làm không có thời gian chăm sóc cho các cụ, nên mới gửi tới nơi này.” Thiệu Đường thấy thật đáng thương cho các ông bà lão ở nơi này.

“Sao có thể như vậy được? Mọi người ở đây đều giống vậy sao???”

“Trừ bỏ vài trường hợp cá biệt, đa số mọi người đều có chung hoàn cảnh.”

“Vậy sao?”

“Em không thấy nơi này cũng khá tốt đó chứ, mấy lão ông lão bà trong này còn có bạn rất náo nhiệt. Với lại em có biết nơi này có nhiều mối lương duyên lắm. Hắc hắc”

“Thật không?” Ngôn Nặc thấy cao hứng.

“Ân, tình yêu lúc xế bóng cũng rất hạnh phúc nha.” Thiệu Đường hâm mộ bọn họ có thể ở nửa sau đời người tìm được tình yêu.

“Ách mà chúng ta ra lâu vậy không biết mọi người đã bắt đầu chưa?” Tuy không nỡ phá vỡ khoảnh khắc hạnh phúc ở cùng Thiệu Đường nhưng chợt nhớ đến lão ba.

=== ====== ====== ======

“Các người như thế nào bây giờ mới quay lại! Đường, chúng ta lâu như vậy cũng chưa có dịp uống rượu với nhau, hôm nay có dịp không say…” Thiệu Phong chưa kịp nói xong đã bị một người khác đánh “A? Ai dám đánh tôi?” Thiệu Phong vuốt đầu trừng mắt.

“Là ta đánh? Sinh nhật ta, ta có cho các con uống rượu sao?” Thiệu Hoa chuẩn bị đánh nữa.

“Thực xin lỗi lão ba! Có khách đừng đối xử con như vậy.”

“Cậu cũng biết xấu hổ sao?” Thiệu Đường khinh bỉ.

“Tôi không biết tại sao cậu lại thích cô ấy?” Thiệu Phong hạ giọng hỏi bên tai Thiệu Đường.

“Phong.” Thiệu Đường nhíu mày. Trước kia lúc biết bản thân thích Ngôn Nặc bọn họ cố tình giễu cợt. Nhưng từ đầu mình cũng từng nói “Tôi thích cô ấy, tôi yêu cô ấy, tim tôi đã thuộc về cô ấy, nếu bọn cậu phản đối, coi như chưa từng là anh em.”

“Chỉ đùa một chút thôi.” Thiệu Phong biết mình đυ.ng đến điều không nên hỏi liền nói qua chuyện khác.