Tiểu Hỗn Đản Vs Đại Tổng Giám Đốc

Chương 47

Hết bảy ngày mới có thể ra viện nhưng ngày mai là ngày đại thọ của lão ba rồi.

Đúng rồi! Hai mắt Thiệu Đường sáng lên. Mang giầy mặc áo khoác vào. Tôi thật ngốc, Nặc không cho tôi đi ra ngoài tôi có thể trốn đi mà. Hắc hắc. Đã lâu không có làm chuyện lén lút như thế này.

“Ông chủ, cái này bán như thế nào?” Thiệu Đường nhìn tới một cái kính viền bằng vàng.

“Một ngàn bốn.”

“Cái gì?”

“Phiền ông xem giúp trong thẻ tôi còn bao nhiêu?” Thiệu Đường đưa thẻ cho ông chủ.

“Một vạn ba ngàn rưỡi.”

“Vậy được đủ tiền, ông giúp tôi gói lại.”

“Tặng người khác sao???”

“Đúng vậy, tặng cho trưởng bối, ông gói đẹp đẹp giúp tôi.”

“Nhất định sẽ gói thực đẹp cho cô.” Ông chủ nhanh chóng đưa cho Thiệu Đường.

“Nhanh như vậy sao?” Thiệu Đường kinh ngạc.

“Không cần khách sáo! Hoan ngênh lần sau quay lại.”

Lễ vật đã mua xong, không biết bây giờ Nặc đang làm gì? Thiệu Đường lầu nhìn qua cửa sổ phòng Ngôn Nặc.

“Hắc! Cô ở trong này làm gì?”

“Anh không làm việc sao?” Ngôn Hằng đột nhiên xuất hiện.

“Tôi mới đi gặp khách về! Cô tìm chị tôi sao? Tôi nói đúng không?” Thật sự không ngờ chị đem khách hàng cho mình tiếp, còn bản thân thì nhàn hạ ngồi ở văn phòng.

“Hắc” Hiện tại chị ngươi mà thấy tôi, tôi chết không kịp ngáp!

“Ai, thực không hiểu cô vì sao lại thích chị tôi như thế.”

“Vì cô ấy là người tốt! Anh thật ngu ngốc, có chị như thế sung sướиɠ quá rồi.”

“Không dám! Cô theo đuổi được chị tôi không cám ơn tôi mà còn nói tôi như vậy?”

“Hắc hắc! Vậy giờ tôi cám ơn vị đại ân nhân này được chưa?” Chịu không nổi ngươi.

“Đúng rồi? Cô có mang theo kẹo không?” Ngôn Hằng muốn thưởng thức lại hương vị xưa nhưng dạo gần đây Thiệu Đường không có tặng cho mình.

“Có! Sao???” Bên trong túi xách lúc nào cũng có kẹo để có thể lúc nào cũng nhớ tới Ngôn Nặc.

“Có là được.” Ngôn Hằng nhanh tay bỏ vào túi Thiệu Đường lấy kẹo.

“Anh đừng manh động.” Thiệu Đường bất mãn.

“Hắc! Nếu tôi xin cô có cho tôi không?” Đồ keo kiệt.

“Ách” Đương nhiên không cái này tôi giữ cho Nặc.

“Đúng rồi! Sao cô không lên đi? Nơi này có gì đâu mà ngắm?” Mặc tây phục mà ngồi nói chuyện có vẻ không được bình thường.

“Ngắm vài thứ cũng được.”

“Thôi, đi lên với tôi.” Ngôn Hằng không để ý Thiệu Đường đang nhăn mày lôi kéo cô vào công ty.

“Không cần, tôi chưa muốn chết.” Thiệu Đường uỷ khuât không cần lôi kéo tôi mà.

“Chị ơi, chị.” Ngôn Hằng kéo Thiệu Đường hưng phấn vào văn phòng Ngôn Nặc.

“Em kêu lớn vậy làm cái gì? Không có bộ dáng của quản lí, em với trẻ con càng giống hơn! Nếu cấp dưới thấy còn đâu mặt mũi.”

“Ách, chị, có lầm không vậy! Sao mắng em?” Ngôn Hằng uỷ khuất.

“Hừ! Còn Đường sao ở đây? Không phải ở bệnh viện sao?” Ngôn Nặc chuẩn bị giáo huấn em mình phát hiện có một người nữa.

“Tôi, tôi! Tôi đang chán nên đi ra ngoài cho khuây khoả.” Thiệu Đường chột dạ.

“Chị, em không quấy rầy chị quản Thiệu Đường, em đi trước.” Lúc này không chuồn đi thì đợi khi nào?

“Đợi lát nữa em dạy bảo Đường.” Ngôn Nặc trừng mắt nhìn Thiệu Đường.

“Ách thôi tôi cũng có việc đi trước.” Thiệu Đường thấp đầu chuẩn bị rút lui.

“Hắc hắc, cô từ từ mà hưởng thụ đi nha.” Ngôn Hằng thẹn cười nhìn Thiệu Đường.

“…” Nếu ngươi không kéo tôi vào tôi đâu có thể này.

“Chân Đường chưa lành hẳn đi ra ngoài làm gì?” Ngôn Nặc đem đặt Thiệu Đường lên sô pha.

“Ngày mai là sinh nhật lão ba, tôi đi mua quà.” Thiệu Đường nâng túi trong tay mình lên.

“Vậy sao không nói với em! Em cùng Đường đi mua.” Ngôn Nặc nhìn gói đồ.

“Tôi thấy em bận rộn không dám phiền.” Ngày nào tan sở cô cũng tới bệnh viện với mình, nhìn cô mệt mỏi nên cũng không muốn phiền tới cô.

“Nhưng Đường đi vậy rất nguy hiểm biết không? Hơn nữa lại làm em lo lắng biết chưa.”

“Tôi đã tốt rồi không có việc gì nữa! Chẳng qua bác sĩ làm quá vấn đề thôi! Em xem tôi vẫn khoẻ mà.” Làm cho cô tin Thiệu Đường phải đứng lên nhảy nhảy vài cái.

“Thôi! Đừng nhảy.” Ngôn Nặc thấy cô vậy liền đè cô lại “Ngồi đi! Ai kêu người náo?”

“Tôi nào có như vậy.” Thiệu Đường nhìn thắt lưng mình.

“Đói bụng sao?” Ngôn Nặc nhìn thắt lưng mảnh khảnh của Thiệu Đường thực muốn hỏi tại sao cô ăn nhiều hơn mình mà sao eo lại nhỏ thế này.

“Đói bụng.”

“Thực chịu không nổi người.” Ngôn Nặc nhìn Thiệu Đường rồi liền rời đi.

“Đi đâu vậy?”

“Ngu ngốc? Đường không phải đói sao.” Ngôn Nặc liếc Thiệu Đường.

“Hắc đã biết! Đợi tôi.”

Thiệu Đường vội vàng đuổi theo cùng cô đi vào thang máy.

“Ngày mai sinh nhật lão ba em đến không Nặc?”

“Được vậy đêm nay đi mua quà với em.”

“Cám ơn em.” Thiệu Đường ôm lấy Ngôn Nặc, nếu lão ba cùng mẹ nuôi biết mình mang cô ấy về chắc rất vui.

“Đừng nháo, hiện tại ở công ty.” Lần trước đã đủ xấu hổ lần này không muốn lặp lại.

“Được rồi bất quá tôi không phiền em nữa! Tôi không nháo nữa.” Thiệu Đường bĩu môi.