Truyền Thuyết Liêu Trai

Chương 13: Lập Tiểu Hồ (1)

Tiếng chim muông đua nhau hót véo von trên những hàng thông. Vùng đất Hoàng Triều Cương Thổ cổ xưa bốn bề sơn thủy mộc thụ. Đoàn Ca ,một vị kiếm khách tài ba lổi lạc, diện mạo khôi ngô hiếm thấy, cất bước hiên ngang đi trên thảo nguyên xanh mượt. Phủ Lạc Dương phía tây bìa rừng quả là chốn hoang sơn u tịch không một bóng người. Con sông Đa Nhim lững lờ trôi êm ả len lỏi theo khe núi trong thung lũng. Rừng thông, tùng, bách cũng im lìm bất giác, chỉ thoáng mảy may khi có một con gió nhẹ lướt qua. Bổng chốc rừng cây nghiêng ngã, mộc thụ bốn bề rung lên xào xạt. Dường như có một luồng sức mạnh yêu khí đang lướt qua vùng cao nguyên sương mù này. Cây trảm yêu thần kiếm trên lưng Đoàn Ca run lên lẩy bẩy. Cứ mỗi lần có yêu nghiệt vận pháp đến gần là cây thần kiếm linh ứng cho Đoàn Ca. Kiếm Khách một bước phi thân lên ngọn thông đưa nhãn pháp nhìn xuống thung lũng. Một con Hồ Yêu trên miệng ngậm một bông hoa Cát Tường rẽ thảo cỏ phóng đi vun vυ't

--thì ra là một con Hồ Ly Tinh

Dứt lời Đoàn Ca nhào lộn nhiều vòng đạp lên đạp lên đại mộc thụ lướt đi trên không như loài chim Hoàng Tước, chàng rút thanh kiếm khỏi võ nhanh như cắt đuổi theo con Hồ Yêu, khi đến sườn núi thì bóng Hồ Yêu mất dạng. Trước mặt chàng là một vườn hoa cát tường nở hoa tươi thắm. Cây trãm yêu thần kiếm cũng thôi rung lắc. Đoàn Ca đưa mắt quang sát xung quanh

--thật là kỳ lạ ! Con yêu nghiệt lẫn trốn đi đâu chứ?

Đoàn Ca chém ngang một đường gươm , sức mạnh của cây thần kiếm làm nổ tung một vùng đồi núi, chàng chẳng hề thấy Hồ Yêu lộ diện mà chỉ nghe một tiếng quở trách từ phía sau lưng

--Đại Huynh dừng tay. Hoa cỏ vô tri hà cớ gì huynh tàn sát không thương tiếc?

Sau lưng Đoàn ca là một vị công tử khôi ngô tuấn tú , diện mạo hiền lương không một chút cảm giác yêu nghiệt. Trên tay còn cầm một bông hoa cát tường tươi thắm. Đoàn ca giải bày cho vị công tử

--Đại huynh là Trảm Yêu Kiếm Khách hành tẩu giang hồ , trên đường truy sát một con Hồ Ly Tinh nên đã sơ ý mạo phạm vườn hoa xin Tiểu Đệ lượng thứ

Đôi mắt vị công tử ánh lên cơn tức giận

--Hồ Ly Tinh, thật là hoang đường, nơi đây vài dặm đều có thôn dân sinh sống, Lập gia trang đệ cách đây không xa,tổ tiên phụ mẫu đã định cư lâu đời mà chưa hề bị yêu tinh hãm hại. Tiểu Đệ chỉ thấy Đại Huynh đằng đằng sát khí chứ hông hề thấy con Hồ Yêu nào chạy vào vườn hoa..Huynh phải trồng lại cho Đệ nếu tự xưng là anh hùng hào hiệp

Biết mình đã không phải, Đoàn Ca không còn cách nào khác là ra sức vung xới lại vườn hoa đã bị chàng đánh tan tát trước đó.

Đoạn Đoàn ca vừa trồng lại những cây hoa cát tường vừa nói với vị công tử

--tiểu đệ là nam tử hán đại trượng phu mà yêu thích hoa Cát Tường đến thế này à?

Công tử lém lĩnh trả lời

--Tiểu đệ là Lập Tiểu Hồ, từ nhỏ đã yêu thích hoa Cát Tường, Thân phụ và thân mẫu sống ở phía tây phủ Lạc Dương, Cả nhà tiểu đệ sống bằng nghề buôn bán hoa màu rau củ trên cao nguyên này, còn Đại Huynh?

Đôi mắt Đoàn Ca đợm một nổi buồn, chàng bóp chặt thớ đất trong tay như rút nổi oán hờn

--Huynh tên Đoàn Ca, Cha mẹ huynh đã bị yêu nghiệt sát hại khi huynh vừa chào đời, cũng may được sư phụ cứu giúp . Lão Sư đã truyền lại võ công và cây trãm yêu thần kiếm cho huynh. Mà tiểu đệ à, huynh thấy tiểu đệ tâm tính hiền lương coi chừng bị Hồ Yêu mê quoặc. Trước khi trời ngã bóng Tiểu Đệ hãy rời khỏi nơi này

Lập Tiểu Hồ không mấy lo sợ. Chàng đáp

--Hồ Yêu cũng có loài hiền lương thục đức, cũng có loài tri ân tri nghĩa, Tiểu Đệ không sợ phải gặp yêu tinh. Đại Huynh đừng vì lòng thù hận mà thiện ác bất phân

Đúng lúc này bầu trời tối sầm lại, dường như có cơn mưa dông đang kéo đến. Những hạt mưa cao nguyên bắt đầu rơi thưa thớt rồi dầy đặc dần

--Lập Tiểu Hồ mưa rồi

Tiểu Hồ không hề nao núng. Công tử đưa tay chỉ về phía bên kia cây cầu treo

--Bên đó có một miếu thổ địa chúng ta mau qua đó

Đoàn Ca dùng khí công lướt vụt đi mang theo Lập Tiểu Hồ. Đại huynh thật là một kiếm khách tài ba, Công lực quả thật siêu phàm vượt trội hơn hẳn những thôn dân mà Tiểu Hồ đã từng gặp. Trái tim Tiểu Yêu nhỏ bé như muốn rung động trước người phàm. Đoàn Ca ôm chặt lấy Tiểu Hồ bay đi không một chút nghi ngại

Cơn mưa rào của xứ cao nguyên Lâm Viên phan phát vào mặt. Nhị vị công tử đang lướt đi trên không bay ngang ngọn núi Langbian. Lập Tiểu Hồ khép mình dựa vào lòng ngực Đoàn Ca. Công tử nghe thấy con tim của mình run lên từng hồi. Trảm Yêu Kiếm Khách hành tẩu giang hồ bao năm đã phải lòng một nam nhân thôn dã chốn hoang sơn cùng cốc. Nhị vị công tử đúng là Hoa Vương Tri Kỷ,tình trong như đã mặt ngoài còn e. Đoàn ca như ngất lịm trước mùi hương thơm ngát thoát ra từ thân thể của Tiểu Hồ. Loài Hồ Ly từ cổ chí kim đều có khả năng mê hoặc đàn ông nhờ vào mùi hương kì diệu thoát ra trên người, huống chi Lập Tiểu Hồ lại là một vị công tử xinh đẹp hiếm thấy. Đôi môi công tử xinh xắn đỏ ửng như hoa mộc miên , mềm mại như cánh hoa Cát Tường. Nét mài kiếm bao quanh lấy đôi mắt dịu hiền. Tráng sĩ nghe ấm lòng lạ thường . Mặc dù đang vận công dưới cơn mưa rào mù mịt nhưng không vì thế khiến tráng sĩ thôi đi niềm rung động. Trái tim cứng như sắc đá của kiếm khách bỗng nhiên tan chảy. Đoàn Ca mơ đến một nam nhân tri kỷ có thể cùng chàng chia sẽ những lạc thú thế gian trên bước đường phiêu bạc t. Đoàn Ca chỉ nhìn công tử mỉm cười một cái rồi đáp xuống miếu Thần Hoàn

Trong ngôi miếu Thổ Địa trống trơ hoang tàn, khắp nơi nhện bũa màn giăng, mái tranh xiêu quẹo dột nát không người trùng tu. Một vài con chuột cũng kêu lên rít rít rồi bỏ chạy khi thấy bóng người. Khắp nơi thấm đẫm nước mưa, Chỉ một giang nhỏ ở góc miếu là còn nguyên vẹn . Đoàn Ca đưa Tiểu Hồ lại phía chiếc giường đan bằng nan tre được phủ một lớp rơm rạ vàng óng.Những ngọn hàn phong cứ lùa vào giang nhà trống nghe lạnh buốt. Một góc giường nhỏ tạm bợ cũng có chổ để sưởi ấm cho lữ khách đường xa. Lập Tiểu Hồ ngồi run lẩy bẩy bên đống rơm mặc dù Đoàn Ca không chút mảy may như người da sắc mình đồng

--Tiểu Đệ lạnh hả?

Đoàn Ca cởi tấm áo choàng được kết bằng những chiếc lông vũ của loài Tần Cát Điểu rồi khoác thêm cho Tiểu Hồ. Công Tử nghe hơi ấm lang tỏa đâu đây. Trái tim tiểu yêu xao xuyến trước nam nhân kiếm khách hữu tình. Đoàn Đại Ca quả là một nam tử hán rất xứng đáng để cho các công tử đồng tính gửi gấm con tim. Tiểu Hồ đạo hạnh ngàn năm nay có cơ duyên gặp vị kiếm khách lòng đầy cảm kích. Cõi lòng công tử trào dâng một cảm xúc tình ái. Nhưng rất tiếc người và yêu không thể đi chung đường. Tiểu Hồ thừa biết Đoàn Đại Ca là Trãm Yêu Kiếm Khách. Nếu một mai Đại Ca biết thân phận thật của mình thì hậu quả thật khó lường. Cây Trảm Yêu Thần Kiếm bất cứ lúc nào cũng rung lên nếu cảm ứng được yêu nghiệt sử dụng yêu pháp. Tiểu Hồ chẳng thể nào vận công đẩy lùi hàn phong khí ra khỏi căn phòng. Chẳng thể nào hóa ra một gia trang ấm cúng, chàng chỉ biết dựa vào lòng Đoàn Ca cho qua cơn giông bão . Đoàn Ca thấm mệt , tráng sĩ ngủ thϊếp tự bao giờ. Đôi tay Tráng Sĩ bất giác ôm chặt lấy Tiểu Hồ . Diện mạo của Đoàn Ca thật tuyệt mỹ. Nước tóc đẹp tựa mặt hồ Đan Kia, vóc dáng vạm vỡ cuộn trào như suối thác dưới chân đồi. Tiểu Hồ ngước mặt hôn lên môi Đoàn Ca khiến chàng bừng tĩnh

--Tiểu Đệ………

Đoàn Ca bỏ lửng câu nói trong một luồng cảm xúc đương trào dâng trong người, chẳng cần phải che dấu tình ý quân tử chi thêm nữa. Tráng sĩ bôn ba trên bước đường hành tẩu cũng tìm được tri kỷ. Vó Ngựa Kiếm Khách có hối hả cách mấy cũng không nở làm lơ trước vườn Hồng rực thắm . Đại Ngàn phía trước là mênh mông, một nhánh hoa đẹp bên đường đương không ai nở từ bỏ

Cơn mưa rào nặng hạt đã tắt lịm tự khi nào. Mây đen tan biến trả lại cho cao nguyên một màu xanh non nước thuần khiết . Bầu trời trong xanh quang đãng lạ thường. Những giọt châu còn đọng lại trên mái nhà tranh đang nhiễu từng giọt xuống nền đất nghe tí tách. Đoàn Ca trở mình choàng tay ôm ngang về một phía, nhưng chỉ là một lớp rơm rạ óng ánh, chẳng thấy Lập Tiểu Hồ đâu , Đoàn Đại Ca liền bật dậy . Tiểu Đệ đi đâu cơ chứ. Chiếc áo choàng với bộ lông Tần Cát Điểu ai đã khoắc trả lên mình lại cho chàng ? Còn ai ngoài Tiểu Đệ yêu dấu Lập Tiểu Hồ .. Niềm kɧoáı ©ảʍ trần tục còn chưa tắc lịm lẽ nào Tiểu Hồ đã rời xa ? . Đoàn Ca mặc lại bộ y phục rồi bước xuống giường . Một bông hoa Cát Tường rớt ra từ vạt áo. Kiếm Khách nhặt nhành hoa đưa lên mũi ngửi. Hương hoa thơm lừng như chàng trai xứ núi. Cánh hoa tươi tắn rạng rỡ như diện mạo Tiểu Đệ. Bước đường trãm yêu diệt ma của Kiếm Khách lẽ nào cũng lại đơn thân độc mã như xưa. Đoàn Ca nhìn thấy một bức thư với đôi dòng chữ

“ Hữu duyên thiên lý năng tương nghộ

Vô duyên đối diện bất tương phùng

Tiểu đệ chỉ là một thôn dân hèn mọn không dám sánh bước cùng Đoàn Đại Ca, ân tình của Đoàn Đại Ca Tiểu Hồ xin ghi tạt trong lòng”

Đoàn Ca khoác vội thanh kiếm lên vai rồi vội vã đi tìm. Chàng gọi vang khắp núi rừng

--Lập Tiểu Hồ ..đệ ở đâu ?

Đoàn Ca tìm về vườn hoa Cát Tường bên sườn đồi nhưng không gặp tình nhân. Hoa vẫn tươi thắm. Dòng sông Đa Nhim vẫn lặng lẽ trôi. Hàng thông xanh vẫn đìu hiu đứng trước gió mà bóng tình nhân vẫn biệt phương nào. Biết bao giờ Kiếm Khách mới gặp lại tình quân? Trên bước đường phiêu bạt , lòng quân tử dửng dưng như đá tản, chém yêu nghiệt không một chút nương tay, thế mà giờ đây con tim như vỡ vụng. Lòng dạ sắc đá của Kiếm Khách tan chảy như Suối Vàng. Anh hùng như ngọn núi Lang , Tình quân như ngọn núi Biang. Hai ngọn núi kề sát bên nhau nhưng muôn trùng cách trở. Tiểu Hồ nấp mình bên sau cây mộc thụ nhìn theo lưng Đoàn Ca bước xuống núi. Mặt trời cũng dần ngã bóng về tây

Bóng Tà như giục cơn buồn

Khách đà lên ngựa người còn ngó theo

Thoát cái Tiểu Hồ hóa thành một con Hồ Ly bay vụt đi

Rừng thông ba lá phũ kín dãy núi trãi ngút ngàn tầm mắt. Những con suối nhỏ len lõi đổ về mặt hồ Tuyền Lâm. Tần Cát Điểu hót lên lanh lót ác tiếng của Cước Tiên. Trong cái buổi sớm mai, khung cảnh thiên nhiên yên tĩnh thanh bình và thơ mộng làm xao xuyến lòng người. Lập Tiểu Hồ, trong bộ y phục trắng như bông tuyết lướt bay trên không trung, len lõi theo những hàng trúc . Công Tử đạp lên ngọn thông đáp xuống mặt Hồ. Ánh mặt trời chiếu xuống Hồ Lâm Tuyền làm mặt hố lấp lánh màu ngọc bích. Tiểu Hồ đi trên mặt nước mà một hạt nước cũng chẳng hề thấm ướt đôi chân. Đạo hạnh ngàn năm tu luyện ở Động Thủy Trúc khiến chàng có công lực uyên thâm. Công Tử đưa tay thí pháp, lập tức hàng ngàn đốm sáng lóe ra rơi xuống mặt hồ. Đàn Cá Chép bị đánh lừa ngoi lên mặt nước. Tia sáng vụt mất, Lũ Tiểu Ngư linh động vẫy phạch đuôi rồi lặn trốn xuống đáy hồ. Lập Tiểu Hồ chỉ nhúng vai một cái, ngay lập tức cái đuôi hồ ly lao ra từ hậu thể đâm toạt xuống nước. Một con cá chép bị kẹp chặt trong cái đuôi của Tiểu Hồ. Lập Tiểu Hồ đã bắt được con Cá Chép chỉ với pháp thuật cỏn con

. Công Tử kéo lên rồi bật cười súm sính

--ngươi chạy đi đâu ?

Công Tử cầm con cá trên tay rồi lướt gió bay đi