[Naruto] Xuyên Vào Thế Giới Nhẫn Giả

Chương 48: Nữ nhân của ngài!

"Kagura đại nhân, đêm tất niên ngày có muốn đi đâu không?" Kurenai ngồi trên sofa coi giúp Kagura những quyển sổ vì là cuối năm phải tổng duyệt hết một năm đã làm.

"Ta không biết! Em muốn đi đâu?" Kagura cũng không ngẩng đầu nhìn nàng, cô mong làm xong công việc cuối năm để nghỉ ngơi sớm một chút.

"Hay là đến nhà em đón tất niên nhé! Năm nào em cũng đón một mình nhưng năm nay đặc biệt có ngài!" Kurenai mỉm cười nói.

"Vậy ta mời Naruto theo nhé, thằng nhóc cũng một mình từ nhỏ đến giờ chắc cô đơn lắm." cô ngẩng đầu nhìn lại nàng.

"Vâng, cũng được! Em sẽ chuẩn bị thêm." nàng miễn cưỡng cười cười.

Kagura thấy nàng cười gượng gạo chắc tại có thêm người thứ ba nên có chút không vui rồi "Ừm, có gì tối nay, ta qua đêm ở nhà em!" cô tiếu ý nhìn nàng.

"A? Vâng!" Kurenai nghe cô ngủ lại có chút đỏ mặt cái đó tuy là nàng mong muốn nhưng cũng không như trong dự liệu của nàng.

"Em về chuẩn bị đi, tối ta cùng thằng nhóc sẽ qua!" cô đóng cuốn cuối cùng trên bàn lại "Em đem những cuốn chưa coi xong lại đây, rồi về đi!" cô dựa lưng vào ghế nói.

Kurenai cũng ngoan ngoãn đem đóng sổ sách lại rồi gập người chào ra về, nàng vừa yêu thương lại vừa tôn kính cô như lúc gặp cô lúc nhỏ vậy, đối với nàng cô là người tài giỏi nhất cô đã từng thấy, lại không kiêu ngạo với bản lĩnh của mình mà quan tâm người khác theo cách lặng lẽ.

--------------------

"Lão đại, năm nay có ngài thật tốt! Những năm trước tôi cũng chỉ có một mình không ai bên cạnh cả, năm nay có ngài có cô Kurenai ta cứ tưởng đây là gia đình của tôi vậy!" Naruto xúc động trên bàn ăn nói.

"Tên nhóc này, ăn uống lại khóc bù lu bù loa như vậy là sao? Mau đi rửa mặt đi!" Kagura dù có buồn cười nhưng vẫn phải nghiêm khắc với thằng bé.

"Lão đại, tôi nghĩ ngài cười sẽ rất đẹp! Ngài cứ giữ cái mặt lạnh như....." cậu bé nói chưa dứt câu đã dừng lại vì thấy ánh mắt kia như muốn bắn thủng người mình "A, tôi đi tôi đi! Đừng nhìn tôi như vậy!" cậu bé chạy thẳng vào nhà vệ sinh sau câu nói.

"Kagura đại nhân, sao ngài luôn dọa thằng bé như vậy chứ!" Kurenai bưng ra món cuối cùng đặt lên bàn rồi ngồi xuống cạnh cô.

"Không nghiêm khắc, không quản được trẻ nhỏ!" cô thản nhiên nói, cô lại nhớ lúc đó Kaguya lạnh nhạt hơn như vậy rất nhiều nhưng do đêm đó nàng đã thay đổi thái độ với cô, lại ôn nhu hơn trước nữa thì phải.

"Kagura đại nhân, ngài nghĩ gì lại thất thần như vậy?" Kurenai lay tay cô hỏi.

Kagura đưa tay sờ sợi dây chuyền trên cổ, nở nụ cười trước giờ chưa từng có đáy mắt lại xẹt qua tia bi thương "Chỉ là một chút chuyện xưa làm ta tư niệm!"

Kurenai nắm tay cô mười ngón tương khấu "Ở bên cạnh ngài thật sự rất hạnh phúc!" ánh mắt yêu thương nhìn cô.

Kagura muốn mở miệng nói gì đấy nhưng trong thời khắc quan trọng như vậy lại....

"Aaaa, gian tình của lão đại và cô Kurenai tôi luôn nghi ngờ là có mà!" thằng bé híp mắt nhìn hai bàn tay đang nắm nhau nói.

Kurenai tính rút tay ra thì lại bị Kagura giữ chặt lại, cô nở nụ cười khiến thân thể Naruto cứng ngắc "Naruto, ngươi nói một chút gian tình cho ta nghe là thế nào?"

"Không.....không....không có gì! Ăn thôi lão đại!" Naruto thức thời đổi đề tài, gắp thức ăn cho Kagura.

Đến giữa đêm xem xong pháo hoa bắn ra, Naruto than buồn ngủ thì cũng đi về nhà trọ của mình. Trong nhà chỉ còn Kagura và Kurenai.

Kurenai đứng trước cửa sổ nhìn dòng người đang qua lại náo nhiệt, tựa người vào lòng Kagura hưởng thụ ấm áp mà vòng tay cô mang lại cho nàng, trên môi nụ cười vẫn luôn nở rộ.

"Có chuyện gì vui vẻ như vậy?" cô đặt cằm trên vai nàng hỏi.

"Chỉ là cảm thấy giống mơ vậy!" nàng xoay đầu nhìn sườn mặt cô.

"Mơ? Điều này rất xa vời hay sao?" cô khó hiểu hỏi.

"Bên cạnh ngài luôn là điều ta mơ ước!" nàng hôn lên khóe môi cô nói.

"Ngốc!" cô xoa đầu nàng lại đưa tay xuống bế thốc nàng lên "Ngủ thôi trễ rồi!"

Nàng đưa tay vòng qua cổ cô, đầu tựa vào vai cô an ổn nhắm mắt lại "Vâng!"

Đặt nàng trên giường vừa muốn ngã xuống nằm bên cạnh, nàng lại câu cổ cô gần sát mặt mình, cô cảm nhận hơi thở không quy luật của nàng. Cô đưa tay vuốt ve mặt nàng, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên môi nàng, nàng liền hé môi tiếp nhận cư nhiên lần này nàng rất chủ động cuốn lấy lưỡi của cô, không còn như lần đầu nàng lần này rất thông thạo đáp trả cô mãnh liệt kiểu như muốn ăn cả nụ hôn này vậy.

Cô luồn tay xuống vuốt ve eo nàng, nàng khẽ 'hừ' giọng mũi, tay lại câu chặt cổ cô xuống thấp hơn, nàng tách ra khỏi nụ hôn còn liếʍ môi mình một cái. Cô kinh ngạc nhìn lại nhận một trận mưa hôn của nàng, nàng hôn lên khắp mặt cô, nơi dừng cuối cùng là môi cô.

"Em muốn thành nữ nhân của ngài!" nàng nói thì thầm vào tai cô, lại liếʍ lấy vành tai cô rồi ngậm lấy.