Nữ Nhân Các Ngươi Thật Phiền Phức

Chương 66

Gia Minh cầm ly rượu đi lại vài vòng trong buổi tiệc, giao lưu qua lại với những nhân vật có tiếng khác. Phần đông buổi tiệc nam nhân chiếm đa số, cũng có vài vị nữ cường nhân, cô cũng điều sẽ hướng họ mời rượu vừa tìm kiếm quan hệ hợp tác cũng như mở rộng giao tiếp, dù không thích những xã giao như vậy nhưng phải nghĩ lợi ích vẫn là trên hết.

Cô lại tìm một góc tường dựa vào, ly rượu trên tay cũng đã đổi thành ly mới, khẽ lay động. Đưa mắt nhìn những người ở đây cười cười nói nói, buổi tiệc cũng đã qua được phân nửa, cô đưa tay xem đồng hồ, thầm nghĩ cũng nên rời khỏi.

"Bạch tiểu thư, sao lại đứng đây một mình vậy? Không thích ồn ào sao?" giọng một nữ nhân truyền đến gần kề.

Gia Minh theo phản xạ ngẩng đầu tìm kiếm giọng nói, nhìn đến nữ nhân trước mắt, hơi nhướng mi đáp "Tần phu nhân sao?! Có lẽ là vậy."

Tần phu nhân này là cô vừa quen biết vào việc giao lưu ban nãy, nàng ta là vợ của Tần Hùng phó thị trưởng thành phố S. Nàng ta năm nay đã qua tuổi 30 nhưng vẫn còn thấy sức sống mãnh liệt như thanh niên 18, dáng người phải nói là đúng chuẩn hình chữ S lồi lõm đầy đủ, những người có dáng hình như vậy, điều khiến nam nhân chết mê chết mệt đi. Nhưng về tính tình của nàng ta ra sao cô lại không thể nói mò.

"Tôi cũng thật là không thích những nơi ồn ào như vậy đây!" nàng nói rồi liền đi ngang qua chỗ cô, chẳng biết vô tình hay cố ý lại tự đạp trúng đuôi váy phía trước mà ngã vào lòng cô.

Gia Minh vẫn là phản xạ theo tự nhiên liền đưa tay đỡ lấy eo nàng, thấy nàng đứng yên rồi mới buông tay ra, khẽ hỏi "Chị có bị trật chân hay không?"

"Không sao, chỉ là bất cẩn một chút thôi!" nàng vẻ mặt không sao, hàng lông mi hơi nhíu lại.

Một màn như vậy lại bị Giang Thanh trên dãy cầu thang đi xuống thấy được liền nhìn chằm chằm về hướng đó, Gia Minh lúc này lại ngẩng đầu nhìn lên, trùng hợp mà bốn mắt giao nhau. Giang Thanh liền mất tự nhiên, dời đi ánh mắt, nhấc váy tiếp tục xuống lầu.

MC lúc này lại muốn hoạt náo một chút, vừa vặn thấy vị đại tiểu thư Trần gia xuống liền mời nàng lên sân khấu hát một bài, Giang Thanh cũng không cự tuyệt liền nhận lấy micro, nói gì đó với tên đánh đàn, âm thanh như vậy liền vang lên, giọng hát nhẹ nhàng của nàng cũng như vậy truyền đến:

"Anh lại không ở bên em nữa

Tình mình ấm nóng hóa lạnh giá,

Dạo gần đây, anh có vẻ bận rộn

Gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Mùi hương kia, bao phủ kín căn phòng này

Dựa sát  vào anh nhưng lại giống như người xa lạ,

Đó là dáng vẻ vốn có của anh

Em biết rằng không nên đào sâu vào vết thương này.

Anh sống trong thế giới phồn hoa mỹ lệ

Thế nên tự cho mình có được tam thê tứ thϊếp!

Mấy lời nói ân cần như văn mẫu

Chắc những cô gái đó cũng đã từng nghe.

Em sống trong sự u mê cuồng si

Cảm xúc dâng trào đến mãnh liệt,

Vết thương lòng cháy bỏng thấm sâu vào máu thịt.

Anh ra đi không một lời từ biệt!"

Cô hướng ánh mắt lên theo dõi theo ca từ của Giang Thanh, thầm nghĩ nàng là đang trách cô sao?

Tần phu nhân ghé mắt thấy cô ánh mắt dán chặt trên người Giang Thanh dáng điệu có chút không vui hỏi "Em là quen biết Đại tiểu thư Trần gia sao?"

"Có vài lần hợp tác cũng xem như là có chút thân thuộc với chị ấy!" cô cũng thành thật đáp lời, thấy có điểm không đúng liền quay đầu lại nhìn người bên cạnh. Gì đây, cô không muốn làm gian phu a!

Lại nhìn đồng hồ cũng đã hơn 10 giờ rồi, cũng nên về hai người thế nào vẫn còn đợi mình. Cô mỉm cười nói "Tần phu nhân, cũng đã trễ! Tôi xin phép về trước vậy, có gì sau này tôi mời chị một bữa cơm." nói rồi liền muốn rời đi.

"Ây, nói muốn mời cơm lại không đưa số điện thoại cho tôi. Em liền muốn như vậy qua loa sao?" nàng giữ cánh tay cô hỏi.

"A, được đưa điện thoại chị đây!" cô nhận lấy điện thoại của nàng, trong lòng thầm gào thét cô chỉ là theo phép lịch sự mời nàng ta thôi, có cần phải đồng ý không? Lưu xong số điện thoại liền trả nàng, mỉm cười đi ra đại sảnh hướng bãi giữ xe mà đến.

Ánh mắt Tần phu nhân không chút giấu diếm du͙© vọиɠ vẫn dõi theo bóng lưng kia cho đến khuất dạng, bên tai liền nghe âm thanh "Cô nên biết giữ lấy thể diện cho tôi một chút! Có muốn tìm tình nhân cũng không cần công bố nơi đông người như vậy!"

"Đó là việc của tôi, không phiền đến lượt anh quản. Dù gì cũng sắp ly hôn tốt nhất nên tránh xa tôi xa một chút, đứng gần anh một chút tôi liền thấy chán ghét." Tần phu nhân cũng lạnh giọng trả lời, nàng vốn chưa bao giờ xem hắn là chồng. Hắn chẳng thỏa mãn được du͙© vọиɠ cho nàng, nàng liền tìm tình nhân mới bên ngoài thỏa mãn, tối nay gặp được Bạch Gia Minh vừa gặp đã yêu thích làm sao lại bỏ qua dễ như vậy.  Nói xong liền hừ giọng đi nơi khác, Tần Hùng tuy tức giận tay siết thành quyền nhưng cái ghế phó thị trưởng này đều nhờ vả gia đình cô ta mà có được cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.