Nữ Nhân Các Ngươi Thật Phiền Phức

Chương 67

'Lộp cộp, lộp cộp'

Tiếng giày cao gót phía sau không ngừng vang lên sau, cho thấy người phía sau đang rất gấp gáp.

Cô cũng không quá quan tâm mà vẫn đi về phía trước, tiếng giày cao gót ở phía sau vẫn vang lên không ngừng. Khi cô chuẩn bị mở cửa xe đi vào lại bị chính tiếng gọi quen thuộc làm dừng lại.

"Tiểu Minh, chờ chị một chút!"

Xoay người nhìn người đang bước về phía mình. Chỉ còn cách vài bước liền dừng lại, ngực thở dồn dập cho biết người kia đã vội vã thế nào.

Cô nhìn người đối diện hơi nhướng mi, trong mắt toàn là tiếu ý "Thật lâu không gắn chị, thật sự có chút nhớ, Giang Thanh!"

"Ân ,chỉ có một chút thôi sao?" khi đã ổn định được nhịp thở, Giang Thanh cũng bước đến gần cô luồn tay qua hông ôm lấy con người vô tình này. Chì cần cô cho nàng một chút thương yêu, nàng cũng sẽ bị dìm chết trong mật ngọt.

Cô cũng đưa tay ôm lấy nàng, hít thở lấy hương thơm đặc hữu trên người nàng thật sự có chút nhớ, từ lúc đưa ra lời đề nghị kia cũng đã mấy tháng dường như cả hai chưa hề liên lạc với nhau.

"Chị....suy nghĩ thế nào rồi? Sẽ ở bên cạnh em chứ?"

"Chị đến đây cũng là về vấn đề này, có lẽ cũng nên cho em nghe được câu trả lời rồi!" nàng thoát ra khỏi vòng tay của cô, ngẩng mặt lên nhìn gương mặt khiến nàng nhớ thương nhất cũng làm nàng tổn thương nhất.

"Tình yêu trong em bây giờ đã chia ra rất nhiều ngăn, nếu muốn em đối xử công bằng em làm được chứ?"

Cô cũng không quá ngạc nhiên với câu hỏi này, chỉ mỉm cười đáp lại "Em sẽ hết sức cố gắng để cho các chị được hạnh phúc!" hôn nhẹ lên trán nàng "Em cứ nghĩ chị sẽ rời xe em!"

"Tiểu thiên hạ của chị ở đây, chị còn có thể đi đâu đây!" nàng khẽ cười đưa tay lên xoa xoa gương mặt người thương. Cô cũng yên lặng nhắm mắt để hưởng thụ động tác xoa của nàng.

"Đã trễ rồi em về đi thôi!" sau một lúc nàng khẽ lên tiếng nhắc nhở.

"Vậy em về đây, gặp lại chị sau!"

Cô mở cửa lên xe, xoay nhìn nàng lần nữa mới khởi động lái xe rời đi. Giang Thanh nhìn xe cô rời đi đến khi khuất bóng sau cánh cổng mới xoay người đi vào bữa tiệc. Cảnh chia ly lưu luyến này lại được một người ở khuất trong bóng tối thu hết vào mắt, môi hồng khẽ cong.

Cô về đến nhà cũng đã là mười một giờ khuya, cả căn nhà đều chìm vào trong bóng tối. Trước khi về phòng mình, cô lại đi thẳng đến phòng Tuệ Lâm. Bên trong đều yên ắng, cô thầm nghĩ có lẽ nàng đã ngủ say, đi nhẹ nhàng lại bên giường. Nhìn dung nhan người kia, an tĩnh nhắm mắt, nhẹ nhàng đưa tay vuốt má nàng, đắp chăn lại cho nàng cẩn thận rồi mới mở cửa rời khỏi phòng, quay về phòng chính mình. Người cứ nghĩ nhắm mắt đã ngủ kia, khi cô quay đi khóe môi hơi nhếch lên.

Về đến phòng lại chưa vội nhìn người đang nằm kia mà nhẹ nhàng mở cửa tủ lấy bộ đồ khác đi vào phòng tắm. Tắm rửa một trận sạch sẽ cô mới leo lên giường, choàng tay qua ôm người bên cạnh, cẩn thận đắp chăn cho cả hai. Người trong lòng như nhận được có người quấy rối khẽ hừ nhẹ, lại tìm lấy hơi ấm trong l*иg ngực của cô hơi cọ cọ đầu vào vai cô. Cô chỉ cười khẽ hôn lên trán nàng, mới nhắm mắt tiến vào giấc ngủ.

--------------------------------------

Sáng hôm sau,

"Tiểu Minh dậy thôi, đến giờ đi học rồi!" tiếng gọi nhẹ nhàng bên tai truyền đến.

Cô chập chờ mở mắt ra, mơ màng nhìn người đứng cạnh giường. Quần áo đã tươm tất, lại nở nụ cười dịu dàng với mình, đánh thức mình đi học, có chút ngẩn người. Đã rất lâu rồi, có lẽ là từ lúc còn nhỏ hình ảnh người phụ nữ dịu dàng rất yêu thương mình, ngày nào cũng gọi mình thức dậy để chuẩn bị cặp vở cho mình đi học, hình ảnh lại như vậy tái hiện có chút không thoát ra được.

Nguyệt Cát thấy cô lại ngẩn người khẽ vỗ nhẹ mặt cô, đến khi thấy tiêu cự cô thay đổi mới nhẹ giọng nói "Em rửa mặt đi, chị đã chuẩn bị bữa sáng rồi, mau xuống còn ăn không thôi sẽ trễ giờ đi học." Cô mỉm cười gật đầu cũng ngồi dậy đi đến phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Thay bộ đồng phục trường đã chỉn chu mới mang balo đeo lên vai bước xuống lầu, nhìn hai nữ nhân của mình đang ngồi đợi mình ăn sáng có chút áy náy nhưng nhìn lên bàn lại hai đĩa thức ăn khác nhau đang đặt ngay chỗ mình ngồi lại có chút ngoài ý muốn.

"Lần sau, không cần phải đợi em xuống, hai chị cứ ăn trước đi!" cô kéo ghế ra ngồi, tay cầm nĩa lên đảo vòng vòng hai đĩa thức ăn, một đĩa trứng ốp la và sandwich, đĩa còn lại là mì ý sốt spaghetti do dự một hồi quyết định ăn cả hai đĩa, thầm nghĩ bữa trưa không cần ăn tiếp.

Hai đạo ánh mắt kia nhìn người kia do dự giữa hai đĩa cuối cùng cũng thu hồi lại, chạm mắt nhau khẽ hừ một cái lại cúi đầu ăn đĩa thức ăn tự mình làm. Trong lòng lại thầm cười trộm, Tiểu Minh của họ chắc là no căn bụng đến trưa rồi.

--------------------------------------------------

Hơi cạn ý nghĩ tí, để các bạn đợi lâu rồi!