Nữ Nhân Các Ngươi Thật Phiền Phức

Chương 63

Gia Minh lái xe gần tới khu biệt thự Triệu thị đã thấy không ít tên ký giả lãng vãng trước cổng. Nếu bây giờ cô lái xe đến đó chẳng biết ngày mai mặt báo sẽ in lên chuyện gì nữa.

Tuy rằng vẫn chưa nhiều người biết đến cô là tiểu thư của Bạch gia nhưng đã có vài hình ảnh về những  chiếc xe 'cưng' của cô đã được đăng tải trong vài cuốn tạp chí với dòng chữ 'con nhà giàu'.

Đành lái xe chen qua những tên đó mà tiến vào cổng, những tên này thấy người lái xe không chút lưu tình mà chạy thẳng vào không sợ đυ.ng chết người thì đổ mồ hôi hột, xô đẩy nhau kiếm đường né đầu xe. Đến cơ hội cổng mở cũng không thể chen vào hỏi thêm được thông tin nào để đăng báo mới. Nhưng chiếc xe họ lại ấn tượng mạnh vì ở S thị này chẳng được mấy người lái.

Gia Minh cùng bác quản gia đi vào trong, bên tai đã nghe được giọng nói rầu rĩ cùng vui mừng của lão "Bạch tiểu thư, cô đến thật tốt! Tiểu thư nhà tôi đã không chịu ăn gì đến giờ. Nhìn nàng suy sụp như vậy cũng là lần thứ hai tôi nhìn thấy."

"Tôi là người sống cạnh nàng, nhìn nàng từ nhỏ đến lớn cũng hiểu được tính tình của nàng. Nàng thật sự rất yêu cô! Chuyện trên báo thật sự không như cô nhìn thấy đâu. Thật ra vài tháng trước tên Đổng Kiệt có đến, ngỏ ý muốn cùng tiểu thư tiến đến hôn nhân nhưng bị nàng thẳng thắn từ chối."

"Không ngờ hôm nay hắn lại giở trò bị ổi như vậy, liền đem những chuyện xưa cũ kia ra tung lên báo. Còn...hình ảnh trên khách sạn là chuyện mới cách đây vài ngày, hắn bảo là lần cuối không quấy rầy đến nàng nên mời nàng đi ăn, không ngờ lại cặn bã như vậy trong nhà hàng khách sạn Viên Áng lại làm trò lôi kéo như vậy."

"Tôi nói lời này không phải để bênh vực nàng chỉ cần cô cho người điều tra sẽ rõ, tôi tin vào năng lực của cô. Chuyện này Triệu gia không đấu nổi Đổng gia."

Gia Minh trầm mặc từ cửa đến đầu cầu thang nghe lão nói chuyện như vậy, cũng không tin nhiều đúng như lão nói cô sẽ cho người điều tra.

Đến cửa phòng nàng cô dừng lại "Bác cho người nấu cháo rồi bưng lên đây một tô nhỏ thôi, cháu sẽ khuyên nàng ăn. Chuyện còn lại tôi sẽ giải quyết."

"Được, tôi cho người mẫu ngay. Cảm ơn cô, Bạch tiểu thư!"

Cô chỉ cười nhẹ không đáp lời, lão cũng nhanh chóng xuống lầu làm theo lời cô. Cô đưa tay lên nắm cửa đã bị khóa trái, âm thầm may mắn trước khi rời đi bác quản gia đã đưa chìa dự phòng.

Gia Minh nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, bên trong phòng cư nhiên lại tối đen, rèm cửa bị kéo lại bên trong lại không mở đèn. Cô hít một hơi đi vào trong, tay mò theo vách tường mà đi, chẳng biết người kia tâm trạng tệ đến thế nào mà căn phòng lại u ám như thế không biết.

Vào trong cô thấy lờ mờ có bóng người đang nằm quay lưng với cánh cửa, cô còn chưa lên tiếng người kia đã lên tiếng "Bác Phạm, con đã bảo muốn yên tĩnh, bác đi ra ngoài đi!" giọng nói khàn khàn dường như đã khóc qua một lúc.

Cô đi đến bên giường nhìn xuống người đang trùm chăn kín đầu kia, lại quay về phía rèm cửa đi đến kéo dây, ánh sáng nhanh chóng chiếu sáng căn phòng. Nguyệt Cát lại không thể tin người đã bảo ra ngoài lại không đi còn kéo rèm cửa của nàng, liền xốc chăn lên nhìn xung quanh. Do vừa tiếp xúc ánh sáng có chút chói mắt, liền lấy tay che lại, dần dần đảo mắt xung quanh nhìn về phía cửa sổ, người nàng sợ đối mặt bây giờ nhất đã đến đây tìm nàng.

Gia Minh hơi nhíu mày lại, nữ nhân này để mặt mộc đã vậy sắc mặt không được tốt lắm, cô đi đến ngồi xuống mép giường. Nữ nhân này cũng rất thích tự ngược đi, cô đưa tay vuốt lấy mái tóc có chút rối của nàng "Chị đã quên rằng vẫn còn em bên cạnh hay sao? Dù gì cũng phải nhớ rằng chị là hôn thê của em, là con dâu của Bạch gia, cháu dâu của nhà Âu Dương thì không dễ bị người khác ức hϊếp, cho nên thoát khỏi nỗi lo lắng này được không? Với lại bây giờ đã là làm mẹ rồi, chị cũng phải chịu trách nhiệm với con của em chứ, không trân quý bản thân thì sau này làm sao có thể chăm sóc đứa bé?!"

"Tiểu Minh...!" nàng nghẹn ngào gọi tên cô, nàng không ngờ cô không trách nàng, không bỏ mặc nàng, nàng cứ nghĩ mọi việc giữa hai người có lẽ đã kết thúc rồi. Cũng đã quên trong bụng mình còn mang giọt máu nhà họ Bạch.

"Ngoan!" Cô kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sóng lưng nàng, để mặc nàng bày tỏ xảm xúc trong lòng mình.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cả hai mới tách ra, cô đưa tay lau đi vài giọt nước mắt trên má nàng thì mới ra ngoài mở cửa. Tiếp nhận khay thức ăn mang vào phòng, cô ép nàng phải ăn hết, ngồi trên giường chờ nàng vào phòng tắm, một bên đang mượn laptop nàng nhận mail. A Thất làm việc không phụ sự kỳ vọng của cô, chỉ qua nửa ngày đã tìm được đầy đủ chứng cứ cho cô. Có lẽ mọi việc dễ giải quyết rồi, còn cái tên tra nam này, công ty của hắn có lẽ đã hết đời rồi.