Nữ Nhân Các Ngươi Thật Phiền Phức

Chương 55

Nghe tiếng mở cửa phòng, Gia Long đang ngồi trên ghế sofa cũng ngẩng đầu lên nhìn, thấy Gia Minh bước vào thì cũng không ngạc nhiên lên tiếng "Con đến rồi sao, lại đây xem một chút tài liệu này đi!"

"Vâng!" cô đáp một tiếng cũng bước đến chiếc ghế đối diện.

"Công ty bất động sản của Triệu thị cũng coi như là nằm trong lĩnh vực của tập đoàn ta. Nguyệt Cát bảo muốn sát nhập làm một với Bạch thị, chắc cũng đã nói qua với con rồi!" nói xong ông cũng không xem phản ứng của cô mà cầm tách trà lên nhấp một ngụm, ông vẫn thừa biết nhìn cũng như không trước sau đều là lãnh đạm.

"Con đã nghe qua." cô lật vài trang xem rồi trả lời, lại nhíu mày nói tiếp"Cha đã hỏi như vậy, ý cha chẳng phải là...."

Gia Long gật đầu "Đúng vậy, cũng không quá khó khăn, dù sao Triệu thị cũng đang phát triển không thua công ty con của chúng ta. Lại thêm cái mạnh tiếp nhận cũng tốt." Ông lại nhìn cô "Cô ta đã bỏ hết sự nghiệp để muốn thành thành thật thật bên con, cô ta thật sự là quá yêu con đi!"

Cô hơi nhếch mép tự giễu "Cô ấy quá mềm lòng với con, con lại sợ mình làm cô ấy tổn thương thôi!"

"Quan tâm cô ta nhiều một chút, ta nhìn vào mắt cô ta đều là xem con như ngọc trên tay."

"Không còn gì nữa thì con xin phép về nhà trước đây." cô thật sự không muốn nói quá nhiều chuyện tình cảm của mình với người khác, kể cả người thân.

"Khoan đã, con mang tài liệu này sang cho Tuệ Lâm đi, cô ấy đưa ta hôm qua bận nhiều việc đến bây giờ mới duyệt được." ông đứng dậy lại đi đến bàn lấy một xấp tài liệu khác đưa cô.

Cô tiếp nhận cũng không nhìn thử là gì, cũng không dây dưa liền quay lưng ra khỏi phòng. Mở cửa đã thấy Đông Nghi đang ngồi trầm tư, nghe tiếng động liền ngẩng đầu đối diện ánh mắt cô.

"Đông Nghi tỷ, em về trước đây!"

"Khoan đã!" nàng bước về phía cô, sờ lên vị trí vừa đánh cô "Còn đau không?"

"Ngốc nghếch, lúc trước ngày ngày đi đánh nhau còn không đau, vừa bị tỷ đánh một quyền lại đau sao?"

"Ý em là chê tỷ yếu đuối!?" nàng liền bấm lên tay cô.

"Ây, suy nghĩ lung tung!" liền không chịu thua đưa hai ngón tay lên chọt vào trán nàng.

"Đau!" nàng liền buông tay ôm trán trừng mắt nhìn cô.

Cô xem nhẹ cái liếc mắt của nàng đưa tay vòng eo nàng kéo thẳng vào lòng mình. Đông Nghi không chút chuẩn bị liền bị ôm chặt trong lòng cô, gương mặt đỏ bừng chôn trước ngực cô không dám ngẩng lên.

Cô cũng không vì thế buông tha mà đưa tay nâng cằm nàng lên, bắt nàng phải đối diện ánh mắt của mình, nhìn gương mặt kia vì thẹn thùng mà đỏ hồng, môi khẽ cong nói "Thái độ của tỷ hôm nay rất khác thường, có phải hay không là đang giận em chuyện gì?"

"Ai thèm giận làm gì!"cằm bị giữ nàng cũng không thể xoay đi, chỉ có thể đảo mắt sang chỗ khác mà đáp.

"Hảo!" cô hơi cúi người xuống mũi chạm vào hõm cổ nàng cạ cạ một chút lại hít vào một chút mùi hương trên người nàng mới buông ra.

"Gia Minh, rốt cuộc em xem tỷ là gì? Chỉ là trò đùa lúc buồn thôi đúng không?" nàng có hơi lớn tiếng chất vấn.

Cô cũng chẳng phản ứng quá lớn chỉ nhướng nhẹ mày rồi hạ xuống "Đông Nghi tỷ, em chỉ có thể nói em có yêu tỷ. Nhưng tỷ phải biết rằng trong lòng em không chỉ có một! Em rất tham lam cho nên hãy nghĩ kỹ trước khi quyết định muốn bên cạnh em." giọng có chút nhẹ hơn thường ngày nói, nhìn nàng một chút cũng rời đi.

Đông Nghi mở to mắt kinh ngạc, em ấy nói có yêu nàng nhưng sao thái độ lúc nào cũng như đang đùa bỡn nàng, có phải nói cho nàng vui hay không. Nàng có chút nhíu mày suy nghĩ, nếu thật sự muốn bên cạnh cô, người đau khổ chắc chắn là nàng. Nàng thầm thở dài cho sự ngu ngốc của mình, có trách thì trách nàng yêu cô nhiều hơn cô yêu nàng.