Gia Minh hướng phòng Tuệ Lâm định để thư kí đem vào cho nàng nhưng thật hay chẳng thấy bóng dáng nàng ta ở đâu, cô làm sao biết được nàng ta không ở chỗ làm là do cha cô bảo nàng ấy dời đi để cô phải tự mình đem vào cho Tuệ Lâm, ông biết cô sẽ tìm cách thoái thác tránh gặp mặt nàng.
'Cốc cốc'
"Vào đi!" Thanh âm không lạnh không nóng truyền ra.
Cô thở ra một hơi mở cửa đi vào, chẳng phải gặp nàng mà hồi hộp mà là đối diện với nàng lúc nào cũng khiến cô không được tự nhiên. Vào phòng thấy nàng đang chăm chú xem tài liệu cô cũng chẳng muốn lên tiếng liền một mạch đi đến bàn làm việc để xấp tài liệu lên bàn liền muốn rời đi.
Tuệ Lâm nghe tiếng mở cửa lại không thấy ai lên tiếng lại thấy xấp tài liệu mình cần để trên bàn liền ngạc nhiên ngẩng lên nhìn. Nụ cười không tự chủ mà cong lên, đứng khỏi ghế giẫm chân trên đôi giày cao gót vượt qua bàn làm việc đuổi theo ôm chầm lấy bóng lưng kia.
"Tiểu Minh đến gặp ta tại sao phải rời đi nhanh như vậy a~"
Gia Minh hơi cứng người lại, một chút sao lại thả lỏng ra, xoay người lại đối diện người kia. Ánh mắt đều không che nổi sự phấn khích, môi đỏ mọng như mời gọi người đến ngậm lấy. Nơi mềm mại kia đang ép hết vào trước ngực cô, còn cọ cọ vài cái, khiến cả thân thể liền ngứa ngáy không thôi.
Cô đưa tay lên gỡ lấy đôi tay đang ôm siết lấy mình đẩy ra, hơi nhíu mày nhìn nàng "Em muốn về nhà nghỉ ngơi, không muốn ở đây lâu nên mau chóng về là tốt nhất."
Tuệ Lâm dù bị xô ra tuy buồn lòng nhưng vẫn không vì thế mà thể hiện ra mặt, lại đi đến ôm lấy cánh tay cô "Nếu em mệt muốn nghỉ ngơi có thể đi vào phòng nghỉ của chị mà ngủ lại chiều tan làm về chung với chị luôn được không?"
Nhìn đến cánh tay mình lại nhìn gương mặt mong chờ của người kia, thầm thở dài mình không cách đối phó đành gật đầu thỏa thuận. Nàng liền đi đến cửa chính khóa trái, lại nắm lấy tay cô dắt đến phòng nghỉ riêng, để cô vào trước nàng lại một lần khóa kín cửa.
Cô xoay lại nhìn nàng hơi nhíu mày nói "Làm gì mà lại khóa cửa nhiều như vậy?" không phải cô tự mình đa tình nhưng đừng nói là nàng ta muốn ở lại đây với cô nha. Từ lúc bước vào căn phòng cô liền cảm thấy đã có cảm giác mập mờ.
Nàng đi đến ôm lấy eo cô, mỉm cười nói "Chẳng phải mỗi lần em ngủ, không thích bị người khác quấy rầy sao?"
"Vậy chị ở đây làm gì?" cái này là biết còn cố hỏi.
"Chị muốn ở bên cạnh bồi em!" nàng cũng không vòng vo mà nói ra.
"Nhưng ngoài kia còn rất nhiều việc, chị ra ngoài giải quyết công việc đi! Tôi một mình nghỉ ngơi là được rồi."
Nàng tựa đầu vào vai cô, nhỏ giọng nói "Tiểu Minh, đừng cố đẩy chị ra xa được không? Em thừa biết chị muốn bên cạnh em như thế nào mà!
Nhìn người ôm chặt lấy mình, cô đưa tay khẽ vuốt lấy mái tóc nàng "Nữ nhân các chị thật sự rất ngốc, dù biết đau vẫn cứ làm mình tổn thương."
"Bởi vì, người đó là em, chị hoặc các nàng đều chấp nhận!"
Cô cúi người xuống ngay cổ nàng ngửi ngửi mùi hương nước hoa hôm nay của nàng, hình như có chút khác mọi lần. Không nhẹ nhàng như trước mà tương đối nồng đậm, Gia Minh biết nước hoa có tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tuệ Lâm chẳng biết tại sao lại đổi mùi khiến cô có chút nghi vấn. Nàng chỉ ở công ty làm việc hoặc gặp đối tác trao đổi công việc, lâu lâu lại đi tiệc nhưng hôm nay cư nhiên lại đổi mùi nước hoa như vậy để kí©ɧ ŧɧí©ɧ ai?
Gia Minh muốn tách người khỏi nàng, hỏi ra nghi hoặc nhưng thân thể Tuệ Lâm nghiêng người kề sát Gia Minh, môi ở bên tai Gia Minh nói nhỏ "Đừng nhíu mày nữa, chị muốn em ôn nhu với chị nhiều hơn!" mùi hương đậm đà kia vây lấy Gia Minh, lúc này Gia Minh cảm thấy khứu giác trở nên vô cùng nhạy cảm, ngay cả xúc giác cũng trở nên nhạy cảm theo, cảm giác lỗ tai nhột nhột.
Cô thấy ánh mắt Tuệ Lâm có chút nóng bỏng, cảm giác tâm tư không an phận kia từ lúc vào phòng riêng của Tuệ Lâm liền bắt đầu xao động, bất an. Nếu như cô không biết Tuệ Lâm đang câu dẫn cô thì coi như cô sống uổng mười tám năm học hỏi, cô cũng biết ý chí cô không hề kiên định khi nàng cứ mềm mỏng như vậy, căn bản không chịu nổi nàng yếu đuối, huống chi cô vốn có cảm tình với nàng.
Tầm mắt chạm vào nhau, trong vô hình tựa hồ lóe lên tia lửa, cũng không biết là ai chủ động trước, hay do cả hai người, mặt hai cô càng ngày càng gần nhau, rốt cuộc môi kìm lòng không đậu dán chặt lấy nhau. Pheromone * cùng du͙© vọиɠ phối hợp không chê vào đâu được, hai người không nhịn được thân thể càng lúc càng dán chặt nhau hơn, mềm mại đè ép mềm mại, nhưng vẫn cảm thấy không đủ chặt chẽ.
(*) Pheromone: chất dẫn dụ có trong nước hoa.
Hai người dường như đều có cảm giác lâng lâng, thật là mùi vị khiến người ta say mê, Tuệ Lâm đưa đầu lưỡi liếʍ lấy cánh môi Gia Minh, Gia Minh nhanh chóng dùng lưỡi dây dưa với Tuệ Lâm, miệng lưỡi quấn quýt, nóng bỏng triền miên hôn lưỡi, hai tay hai người đều không nhịn được vuốt ve trên lưng đối phương.
Tuệ Lâm lại cười thầm trong lòng cư nhiên Tiểu Minh của nàng hôm nay lại chiều theo ý nàng như vậy.