Nữ Nhân Các Ngươi Thật Phiền Phức

Chương 51

Trời đã ngả vàng, cô cũng mơ màng mở mắt ra liền cảm nhận cặp mắt nóng rực của người bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình.

"Nhìn đủ chưa?" lời nói không lạnh không nóng nhưng đủ làm người kia phục hồi tinh thần.

"Ân, đủ rồi." nàng gục đầu vào hõm vai cô đáp.

Cô liếc nhìn người trong lòng rồi nhướng người lấy điện thoại trên bàn bên cạnh giường. Xem giờ cũng đã hơn năm giờ chiều, sắp đến giờ dùng cơm rồi.

"Tiểu Minh?!" Tuệ Lâm gọi tên cô.

"Hửm?" Cô hừ một tiếng coi như đáp.

"Nhất định phải kết hôn với Triệu tổng sao?"

"....."

"Con có dành một chút tình cảm gì cho ta không?"

Cô nhắm mắt lại hơ nhíu mày hỏi ngược lại "Dì nghĩ tôi có tình cảm với dì không?"

"Ta không biết, đôi lúc ta cảm thấy rất mơ hồ. Tiểu Minh lúc nào cũng rất khó đoán, ta không thể nào nắm được tâm tư của con."

"Đừng cố dò xét tâm tư của tôi, tôi không thích bị như vậy. Chỉ cần nghe tôi nói và nhìn việc mà tôi làm là được rồi, những gì tôi làm cũng sẽ có mặt trái của nó hoặc là...tôi thật sự muốn làm."

"Ta đã hiểu." Nàng ngước lên nhìn Gia Minh ôn nhu nói "Thay đổi các xưng hô nhé!"

"Vậy muốn tôi gọi là gì? Tuệ Lâm hay Lâm nhi, hửm?"

"Gọi cái nào cũng được miễn là thoát khỏi quan hệ mẹ kế - con chồng này thôi!"

"Tốt rồi, ngồi dậy chuẩn bị xuống lầu dùng cơm, đừng để cha phải đợi."

------------------------------

'Ting'

Đang lướt web trên điện thoại lại thấy tin nhắn truyền đến không nhanh không chậm mở ra xem.

'Chị muốn gặp em. Tại nơi chúng ta thường dùng! Chị đợi em.'

Cô khẽ nhíu mày cái này là đích thực có cho người khác từ chối hay không đây?

Gia Minh thở dài một hơi đi đến tủ quần áo lấy đại một cái áo sơ mi xanh dương cùng với quần tây đen đi vào phòng tắm thay ra. Mở cửa phòng ra lúc đi ngang căn phòng Tuệ Lâm liếc nhẹ một cái rồi rời đi.

Đến nhà hàng Pháp liền được phục vụ dẫn đường đi lên lầu, cô cũng lẳng lặng đi theo đến nơi hơi nheo mắt nhìn nữ nhân xinh đẹp nhưng lạnh lùng kia đang ngồi nhâm nhi ly rượu vang trên tay.

"Sao lại hẹn giờ này?" cô bước đến chiếc ghế đối diện tự nhiên kéo ra ngồi xuống.

"Chị chỉ có chuyện muốn hỏi thôi!" nàng dùng ánh mắt mê ly nhìn cô, khuôn mặt trắng nõn kia đã ngà ngà đỏ.

Cô hơi nheo mắt lại nhìn nàng "Giang Thanh lỡ tối nay tôi không đến chị sẽ về bằng cách nào đây?!"

"Tôi cũng sẽ không để mình say đến mức không biết đường về đâu. Và tôi cũng biết chắc, em sẽ không bỏ mặc tôi."

"Tự mình đa tình." cô nhếch miệng cười lấy điếu thuốc trên bàn châm lửa hút.

"Em nghe đồn em muốn kết hôn với Triệu tổng Triệu Nguyệt Cát?"

"Tin tức cũng nhanh đấy."

"Vậy chuyện này là thật." vì có men say biểu cảm đau lòng cũng thể hiện rõ trên gương mặt lạnh lùng kia.

"Tôi đã nói từ đầu, tôi không phải người tốt."

Cô ra hiệu nhân viên phục vụ lại thanh toán xong cũng đứng dậy đi đến đỡ người nằm gục trên bàn kia ra về. Đến được căn nhà riêng của nàng thì lại phải một tay đỡ một tay lục túi sách lấy chìa khóa mở cửa, vào được nhà liền xốc lên bế đến tận phòng ngủ.

Thả nàng nhẹ nhàng xuống giường muốn đứng vậy, cổ áo lại bị nắm chặt đến nhăn lại. Cô đưa tay lên cầm lấy tay nàng muốn gỡ ra thì nàng lại nỉ non "Tiểu Minh....đừng...đi!"

"Hảo, ngoan sẽ không đi!" cô đưa tay vỗ vỗ má nàng, tay vẫn nắm lấy tay trên cổ áo mình.

---------------------------------------------

Tạm viết tới đây thôi! Chúc các ngươi Giáng Sinh vui vẻ!