Gia Minh đưa Nguyệt Cát về nhà nàng xong trở về nhà mình cũng đã hơn mười giờ, nhìn trong nhà bếp vẫn còn sáng đèn nên hiếu kì đi xuống nhìn xem. Trên bàn những thức ăn vẫn còn bốc khói, người đó ngồi nhìn thức ăn rồi lại nhìn lên đồng hồ, lắc đầu thở dài. Cô đứng trước cửa phòng bếp lên tiếng nói.
"Dì vẫn chưa ăn tối nữa sao?"
"Gia Minh, con đã về rồi! Con đã ăn gì chưa?" Tuệ Lâm vui vẻ đứng lên, phải biết cô hôm nay đã về sớm rồi thường cô sẽ đi đến sáng hôm sau hoặc là ngủ qua đêm nơi khác.
Cô nhìn một lượt thức ăn trên bàn đều là những món mình thích ăn, nhưng thật ra cô đã cùng Nguyệt Cát dùng bữa bên ngoài rồi, cô nhìn nàng nói "Con đã ăn bên ngoài rồi!" thấy biểu hiện cứng ngắt của nàng cô lại nói tiếp "Nhưng bây giờ con lại thấy đói, dì cứ dùng trước! Con lên phòng tắm rửa một chút sẽ xuống."
"Ân, vậy con đi đi!" Tuệ Lâm liền nở nụ cười nói.
Gia Minh nhìn nàng lần nữa mới lên phòng tắm rửa, khoảng hai mươi phút mới đi xuống lầu. Đến nơi thấy nàng vẫn chưa động đũa không khỏi nhíu mày "Sao dì chưa ăn, đã trễ lắm rồi!"
"Ta muốn dùng cùng con, mau đến đây!" nàng cư nhiên lại kéo chiếc ghế bên cạnh mình.
Cô cũng không nghĩ nhiều liền ngồi xuống bên cạnh nàng, gắp vài đũa ăn liền hạ xuống vì đã ăn rồi nên giờ vẫn không thể ăn nhiều được. Nhìn người bên cạnh cũng ăn ít, cô lại nâng đũa gấp vào chén nàng một ít thịt "Dì ăn ít như vậy nói sao lại không gầy!"
Tuệ Lâm bất ngờ vì đặc biệt hôm nay, bất chợt được cô gắp đồ ăn cho mình, liền xoay sang nhìn cô. Thấy nàng lại không ăn mà ngẩn người nhìn mình lại lên tiếng hỏi "Sao không ăn ngẩn người làm gì?"
"Ân? Không có gì!" nàng lấy lại tinh thần thì cúi đầu động thức ăn trong chén.
------------------------------------------------------------------------
Một tháng trôi qua mối quan hệ của Gia Minh với Đan Thư cũng đã cải thiện hơn trước, lâu lâu cô cũng sẽ biểu hiện vài cảm xúc khó chịu hoặc bất đắc dĩ với nàng chứ không còn giấu cảm xúc như trước. Bây giờ cô đang trong hậu trường sau sân khấu chuẩn bị đến phần trình diễn của mình, chuyện cô ngồi đây cũng là do Bách Du nhiều chuyện.
*****************************flashback***********************
Hôm đó, nàng mặc bộ áo công sở vui vẻ đi vào lớp, cô vẫn như cũ ngồi sau lưng Bách Du cậu lại che cô lại không phải đứng chào, nàng biết cũng không làm khó cô. Nàng cho cả lớp ngồi xuống liền hướng phía lớp nói.
"Trước khi học cô có một thông báo! Hai tuần nữa là ngày thành lập trường được mười năm nên trường sẽ tổ chức cho các em thi văn nghệ. Mỗi lớp cử ra ba tiết mục để dự thi cho nên lớp chúng ta cũng sẽ tham gia. Lớp chúng ta có bạn nào hát hoặc nhảy giỏi không? Thể loại là tự do nên các em không cần lo lắng."
Cả lớp đảo mắt nhìn về phía Gia Minh, Bách Du liền đứng dậy nói "Thưa cô, lớp mình thì có Gia Minh, cậu ấy hát hay nhất!"
"Gia Minh em tham gia được chứ?" Đan Thư liền hướng cô hỏi.
"Không được!" cô nhíu mày nhìn Bách Du.
"Tại sao lại không?" Đan Thư tiếp tục truy.
"Em không muốn tham gia!"
"Không nói nhiều, em phải tham gia!" nàng liền ghi tên cô vào danh sách đưa lên vẫy vẫy, cô trắng dã liếc nhìn nàng "Được rồi, giờ lớp chúng ta sẽ có thêm hai tiết mục múa nữa là được!"
*****************************back****************************
Lúc này đã đến lượt cô lên sân khấu, cô chỉ mặc đơn giản áo sơ mi trắng và quần tây đen và giầy nike trắng cổ cao. Nhạc bắt đầu vang lên cô cũng cúi đầu cảm nhạc, bắt nhịp liền cất giọng hát:
Từ bao giờ, thấy thẫn thờ
Cũng từ bao giờ vẫn vờ đếm ánh sao mờ
Kia là yêu là không là yêu là không mơ hồ
Và đây là yêu là không là yêu là những mộng mơ
Từng ngày qua cứ thế
Và từng đêm cũng thế như trong cơn ngủ mê
Lặng thầm theo hết những đam mê dại khờ
Của một ai đó ngỡ vu vơ
Một mình ôm nỗi nhớ
Một mình ôm khao khát mong manh mơ hồ
Một mình với những nỗi ngẩn ngơ
Đợi chờ và mộng mơ.
Mơ ngày mai ánh mắt em nhìn, nhìn về phía tôi
Mơ ngày mai lối em đi về là đường tôi
Xin thời gian hãy cho ngừng lại dù trong phút giây
Một lần từ trái tim này
Được nói với em rằng tôi......
Giọng cô trầm ấm vang lên, cả khán phòng im lặng lắng nghe, từng câu từ bản nhạc. Phía dưới, Đan Thư và Tuệ Lâm đều ngẩn người lắng nghe cô hát. Đây là lần đầu tiên các nàng nghe cô hát, cô thật sự hát rất hay, diễn tả hết cảm xúc của nhân vật trong bài hát. Khác hoàn toàn với vẻ lãnh đạm hằng ngày, không nhìn ra biểu hiện gì.
Bài hát kết thúc, khán phòng vẫn chìm trong im lặng. Bách Du ở phía dưới cười thâm ý, tiếng vỗ tay bắt đầu từ phía cậu vang lên lan truyền một tràng pháo tay khắp nơi. Cậu đã đem cô trở thành tâm điểm khiến cô rắc rối lại vui vẻ không thôi, cậu biết cô không thích náo nhiệt nhưng nhiều lần lại kéo cô đến, cậu chỉ mong cô sẽ vui vẻ trở lại như lúc mẹ cô còn sống.