Nữ Nhân Các Ngươi Thật Phiền Phức

Chương 19:

Điểm hẹn với Nguyệt Cát lại không phải nhà hàng sang trọng mà lại là một phố đi bộ bán đủ thứ đồ ăn vặt. Cô tìm một bãi đỗ xe liền đem điện thoại ra gọi cho Nguyệt Cát "Alo, chị ở đâu rồi?"

"Chị đang uống cà phê ở Highland gần phố đi bộ. Em đang ở đâu?" Nguyệt Cát cúi đầu khuấy ly cà phê sữa nóng trên bàn.

"Ân? Năm phút nữa sẽ tới." Gia Minh tắt điện thoại, đứng chờ đèn đỏ để đến quán cà phê bên kia đường.

Khi cô mở cửa quán cà phê liền đi lại quầy gọi nước, nữ nhân viên từ đầu thấy cô vào đã để ý, cô vừa đến liền nở nụ cười xinh đẹp "Quý khách muốn dùng gì ạ?"

"Cho tôi một ly freeze socola size lớn!" cô nhìn một loạt menu xong mới gọi.

"Vâng, xin quý khách chờ năm phút!"

Tính tiền xong tất cả, cô cầm ly nước đi lên lầu vì nhìn ở sảnh không thấy bóng dáng của Nguyệt  Cát nên cô đành lên lầu tìm nàng. Lại nhìn trong phòng không có ai, nhìn ra dãy bàn ngoài ban công mới thấy nàng, liền thở hắt ra một hơi.

"Chị thật biết lựa chỗ!" Gia Minh để ly nước lên bàn nhíu mày nhìn người kia.

"Tại chị muốn ngồi ở ngoài cho thoải mái thôi, nhìn người qua lại cũng thấy vui mà!" Nguyệt Cát mỉm cười nói "Em ngồi đi!"

"Em thấy ngồi dưới kia càng nhộn nhịp hơn đó!" cô ngồi xuống nhìn ra bên ngoài, vị trí cô ngồi là ngay bên hông con phố đi bộ nên có thể nhìn rõ dòng người phía dưới.

"Vậy chút nữa chúng ta sẽ xuống dưới thử!" Nguyệt Cát chống cằm nói.

"Sao tự nhiên chị lại muốn đến đây vậy?" cô vừa hỏi vừa mở nắp ly ra.

"Tại...tại chị thấy trên facebook nơi này thường là những cặp tình nhân hay đến." ánh mắt Nguyệt Cát có chút lay động nhìn biểu cảm của cô.

"Tình nhân?" cô mỉm cười lặp lại câu nói rồi nhướng mày lên nhìn nàng.

"Chỉ là chị..." nàng muốn giải thích thì lại bị cô cắt ngang.

"Nguyệt nhi, chị biết em là người đa tình mà phải không?" thấy nàng gặt đầu cô lại nói tiếp "Em sợ làm chị tổn thương có biết không?"

"Chỉ cần trong lòng em có chứa chị là tốt rồi! Dù chị biết ngoài kia còn rất nhiều cô gái trẻ đẹp hơn chị, tài giỏi hơn chị, kể cả việc lấy lòng người khác cũng hay hơn nhưng chị chỉ cần em có một chút tình cảm với chị là được rồi." nàng nắm lấy tay cô nói.

"Nguyệt nhi...." cô nhíu mi nhìn nàng, tay vẫn để nàng tự do nắm "Em yêu chị! Nhưng em không muốn chị phải đau lòng vì một kẻ như em biết không? Em..."

Nguyệt Cát đưa tay lên để trên môi cô, lắc đầu ý bảo dừng lại "Tối nay là đi chơi với chị đừng nói nữa, chúng ta đừng đề cập đến nữa!"

Gia Minh lại lấy hộp quà còn lại để lên bàn đưa đến trước nàng "Chị mở ra thử xem?"

Nguyệt Cát hộp quà trước mặt là một chiếc vòng đôi bằng bạch kim bên trên đính viên đá hổ phách, cô cầm chiếc vòng đôi đeo lên cổ tay trái của nàng, xoay qua xoay cổ tay thấy không quá lớn vừa với cổ tay nàng mới buông ra.

"Em chọn cho chị, món nào mà không tốt đây!" nàng ngắm nhìn chiếc vòng trên tay vui vẻ nói.

'Tách tách tách'

Chợt vang lên những tiếp chụp hình của điện thoại, cả hai liền xoay đầu nhìn lại. Liền cả kinh, những người uống cà phê bàn bên cạnh và bên trong phòng đang hướng điện thoại về phía hai người chụp hình. Cô liền đứng dậy, nắm lấy tay nàng tách những con người đó ra rời khỏi quán cà phê, hòa vào dòng người trên đường.

"Chị xin lỗi, đáng lẽ chị nên chọn nơi ít người." Nguyệt Cát ở phía sau cô lên tiếng.

"Ngốc, xin lỗi gì chứ? Em chỉ sợ chị sẽ bị bọn báo chí làm lên tin đồn nhảm thôi!" cô kéo nàng vào bãi đậu xe gần đó, liền lấy điện thoại ra bấm vào một dãy số "A Thất cậu bảo với Hắc Vân lên trang face có hình ảnh của chúng tôi không nếu có thì bảo hắn hack hết nick đó đi, còn nếu có tên nhà báo nào không biết điều đăng báo cậu đi lấy cặp tay hắn về cho tôi."

A Thất bên kia quán bar nhận được số điện thoại của cô liền tiếp nhận, chưa hỏi có chuyện gì cô đã nói, anh ta chỉ lắc đầu lại có người phải thất nghiệp rồi "Được, tôi sẽ đi giải quyết!" liền tắt máy.

Gia Minh thở ra một hơi cất điện thoại lại thấy mặt nhăn nhó của Nguyệt Cát, liền đưa tay vỗ vỗ má nàng "Đừng nhăn nhó nữa! Em thấy gần đây có cây cầu vượt, đi lên đó hóng gió đêm." liền nắm tay nàng dẫn đi.

Cả hai đi bộ cách vài dãy phố có chiếc cầu vượt ngang đường liền đi lên, cô đứng dựa lưng vào thành cầu, nàng lại đứng ngược lại nhìn phía dưới xe không ngừng di chuyển lại ngẩn người.

"Nguyệt nhi!" cô nghiêng đầu nhìn nàng ngây người suy nghĩ vẩn vơ kia, lại bắt đầu di chuyển gần khẽ gọi.

"Ân?" nàng nghe cô gọi liền giật mình xoay đầu lại thấy khuôn mặt cô đang kề sát mặt mình, liền đỏ mặt không thôi.

"Chị rất đẹp!" cô nói xong liền hôn nhẹ lên trán nàng.

Nàng hơi bất ngờ liền nhỏ giọng trách "Em thật xấu tính hay trêu chị!"