Tiền Nhiều Thì Có Nên Mua Nô Lệ Về Chơi

Chương 12

Cứ suy nghĩ mông lung, không đâu vào đâu cả, đầu óc căng như dây đàn, có lẽ tại mệt với thiếu ngủ. Tôi thả cho đầu óc nghỉ ngơi, ngắm phố phường nhộn nhịp. Hà Nội của tôi cứ giờ chiều muộn này, là từ khu ô chuột cũ phố cổ tới khu ổ chuột mới Trung Hòa Nhân Chính lại vang lên những âm thanh thân thương. Tiếng còi xe huyên náo, tiếng đm, vl của các em thiếu niên ngồi trà đá, tiếng phần phật chém gió của các anh các bác văn phòng bên ly bia vỉa hè. Tôi rẽ qua chợ cóc , thấy có bán măng củ, tôi mua một ít gọi là có quà Tây Bắc cho anh em nhân viên văn phòng, hơi lẻ, kệ mẹ, mai chúng nó tới tự chia nhau.

Văn phòng của công ty tôi nằm ở trên 1 chung cư, sau khi có lệnh cấm thì chỉ đơn giản là gỡ bảng hiệu và chuyển đăng ký về địa chỉ khác, còn mọi hoạt động vẫn bình thường, ban quản lý chẳng ai muốn chúng tôi chuyển đi cả, do sự hào phóng trong các khoản đóng góp, mọi công văn cũng vẫn được phím chuyển về đó. Văn phòng là 1 căn hộ khá rộng, nhân viên làm việc, nghỉ trưa ở phòng khách, 1 phòng ngủ là phòng giám đốc tức chú tôi, bố tôi là chủ tịch HĐQT cũng có 1 phòng, nhưng không ở mà biến nó thành phòng hút thuốc và để rượu. Phòng to nhất, tiện nghi nhất, phòng Master là của tôi.

Bấm thang máy lên tới cửa, vẫn thấy sáng đèn,5h35 rồi, chắc ông chú ngồi đợi đến giờ đi nhậu với đối tác luôn. Trong đầu tôi vẽ ngay ra lý do cho chuyến đi vừa rồi nếu ông có hỏi. Đẩy cửa bước vào, nhân viên đã về hết, tôi đặt mấy củ măng ra bếp rồi đi vào phòng ông chú.

Thấy ông chú đang ngồi nói chuyện với thằng T, ah, thằng này chính là cái thằng bên thầu chính mà tôi đã nhắc tới trong bài review Rocket 1h đấy. Nó cũng dân du học Úc, nhưng khóa sau tôi, công ty nhà nó cũng làm về xây dựng, nhưng mạnh về tài chính, quan hệ hơn là kỹ thuật thi công như nhà tôi. Cũng xuất thân từ ép cọc nền móng nhưng giờ nhờ tài quan hệ của ông già nó, công ty nhà nó cover tất cả các mảng và đủ lực làm thầu chính, không lom dom thầu phụ như nhà tôi. Nhưng riêng mảng xử lý nền móng vẫn là chủ lực và liên kết chặt chẽ với nhà tôi để tạo đối trọng với các ông lớn khác.

- Em chào anh,ủa, anh mới ra Hà Nội ah.

- Cháu chào chú, chào T, nghe nói T mới vào Nam làm.

- Vâng anh, như anh đấy, bố em cũng đưa em vào phụ trách mấy công trình trong ấy.

Ông chú tiếp luôn :

- Giờ hai thằng mày đều vào trong đấy, làm sao kết hợp với nhau mà làm, chứ đất Bắc giờ khó kiếm ăn rồi.

- Dạ vâng, hai anh em mà kết hợp được với nhau thì vững hơn, như chú với bố cháu ấy. Nó quay qua tôi. Em mới vào được mấy tháng, có gì anh giúp đỡ.

Giúp đỡ đéo gì, đm, vào đấy mày lại làm thầu chính, tao thầu phụ. Mày bảo sao tao làm vậy, tao làm chậm thì mày chửi, tiền mày chậm thì tao lại đi van như ăn xin. Nhưng thôi, miếng thơm kéo tao ăn cùng là được rồi. Tôi xởi lởi :

- Mình giờ chủ yếu ở Đà Lạt, T có lên thì alo mình.

- Dạ, rảnh em lên, nhưng tuần sau anh xuống Sài Gòn đi, em đưa anh đi xem mặt bằng. Làm sao bố trí đầu tháng phải khoan thí nghiệm cho em mấy trăm mét cọc.

Ơ đm, gì thế này, làm cái đéo gì, máy móc đâu. Thấy tôi ngơ ngác, ông chú vội nói :

- Chú với bố cháu tuần trước vừa vào SG, lấy một cái máy rô bốt trong đấy để cùng làm cái công trình nhà T vừa trúng thầu. Mọi thứ ok hết rồi, cháu chỉ việc xuống triển khai thôi . Cháu ở trong rừng sóng sánh tậm tịt chú với bố chưa báo cháu ngay được. Thôi bây giờ đi làm cốc bia rồi cùng bàn cụ thể.

Chết mẹ rồi, sao từ trưa tới giờ chuyện gì cũng vào thế bị động thế này, một bên là công việc, lại quan trọng. Một bên lỡ hứa với bé Linh đưa nó đi chơi rồi, mà để nó một mình không thể yên tâm. Tất nhiên, công việc là quan trọng, chu toàn cho bé Linh thì không khó. Đầu tôi nảy số liên tục :

- Dạ, chú với T cứ ngồi trước đi, cháu vừa đi về, tắm rửa cái đã rồi qua luôn.

- Uh, xong qua Legend Beer Vũ Ngọc Phan nhớ.

Tắm rửa qua loa, tôi lấy thêm ít quần áo cho vào túi xách, rồi ba chân bốn cẳng đi về khách sạn. Bước nhanh như thằng trộm chó, nhưng đầu tôi nảy số còn nhanh hơn. Nhờ ơn em H kế hoạch đe nẹt nó, áp chế bắt nó phục tùng trong sự sợ hãi và cam chịu coi như đổ bể rồi. Phải chuyển tông ngay lập tức, phải đối xử tốt với nó, làm sao mà để nó phục tùng mình bằng sự biết ơn và cảm kích, nhưng lại tuyệt đối không để nó yêu mình. Bởi vì, đàn bà khi yêu rồi mà không được yêu lại sẽ chuyển thành hận, cực đoan quá sẽ có tư tưởng không ăn được đạp đổ hoặc trả thù. Nó chỉ cần đâm 1 cái đơn thôi, anh nào luật sư cho tôi hỏi cái tội mua bán, lạm dụng tìиɧ ɖu͙© trẻ vị thành niên đi bao nhiêu lâu nhỉ? Làm nó cảm kích mình thì dễ, còn vừa đối xử tốt, quan tâm chăm sóc và vẫn cᏂị©Ꮒ nó mà khiến nó không yêu mình thì thật nan giải. Nhưng hướng đi là đúng đắn, sẽ tùy cơ mà thực hiện vậy.

Đến nơi, tôi vừa gọi cửa thì đã thấy nó mở, có vẻ đang ngóng tôi. Nó đã tắm rửa xong xuôi và mặc lại luôn bộ quần áo hồi sáng, tôi chép miệng tiếc rẻ, cứ nghĩ nó sẽ mặc bộ pijama mỏng manh mà tôi đã cẩn thận dấu cả cái dây thắt lưng đi.

- Chú đi lâu thế, cháu ngóng chú mãi.

Kế hoạch đã định. Tôi trả lời ôn tồn:

- Chú xin lỗi, chú mắc thêm chút việc. Giờ chú đưa cháu ra phố chơi, rồi tối về gọi cho mẹ cũng được. Cháu đói chưa?

- Dạ, hồi chiều mới ăn no, cháu ko đói.

- Uhm, đêm đói đi ăn cũng được. Nhưng mà, đầu tóc, ăn mặc thế này không được, để chú đưa cháu đi làm đẹp trước, xong xuôi cháu sẽ còn xinh hơn cả con gái Hà Nội, đi với chú mới hợp.

Con bé có vẻ hớn hở :

- Xinh hơn được hả chú?

- Uhm, nhưng hơi mất thời gian 1 chút, chịu khó.

Tôi xuống lấy xe, đưa nó vào 1 thẩm mỹ viện tóc ở Nguyên Hồng, cho tiện chạy qua quán bia Vũ Ngọc Phan. Con bé chủ tiệm đon đả ra đón, tôi bảo :

- Con bé cháu anh mới ở quê ra, cắt gội sấy hấp phục hồi tóc dưỡng diếc da mặt gì cứ làm hết bài cho anh. Cấm cắt ngắn hơn vai và cấm làm xoăn. Rồi tôi quay ra bảo con bé :

- Cháu cứ ở đây, để các cô ấy làm đẹp cho, chú ngồi đợi ở ngay kia thôi.

Có vẻ nó muốn nói, chú ở đây với cháu, nhưng câu thần chú " chú nói phải nghe" khiến nó chỉ gật gật cái đầu.

Tôi ra xe lái về quán bia Legend. Vừa đi vừa nghĩ về việc sắp tới sẽ hợp tác với thằng T ở Sài Gòn. Nó mới du học về và vào công ty bố nó làm 2 năm, nhưng trong giới đã đày rẫy những câu chuyện về nó, người thì bảo nó làm việc minh bạch khoa học, người thì bảo nó thủ đoạn vô biên, người bảo nó sòng phẳng hào phóng, người lại bảo nó cứt sắt, trái ý nó 1 đồng cũng không có, người đập cốc bia tung tóe thề đéo bao giờ làm việc với nó nữa, người thì chỉ muốn xin làm cùng. Ngay việc nó trẻ vậy đã được giao toàn quyền khu vực miền Nam một công ty khá lớn và nhiều mảng làm ăn phức tạp như công ty nhà nó, đủ hiểu nó không phải là 1 thằng đơn giản. Nhiều mảng đối lập cùng trong con người nó như vậy có cái gì đó giống giống mình, chỉ khác là ai cũng quý mình dù được việc hay không. Đéo hiểu sao nước Úc xinh đẹp thanh bình lại đào tạo ra những thằng cơ hội, thủ đoạn, gian xảo như nó và mình.