Tiền Nhiều Thì Có Nên Mua Nô Lệ Về Chơi

Chương 11

Về tới Hà Nội, tôi đưa bọn nó về bãi xe của công ty dưới chân cầu Thanh Trì, đến nơi rồi mà hai thằng vẫn tựa nhau ngủ như chó chết, gọi mãi mới dậy. Hai thằng càu nhàu :

- Sao lại dừng ở đây, anh đưa tụi em về cổng công ty chứ, đi bộ xa vl.

- Để vợ mày nhìn thấy, xong mai cả cái công ty này biết ah? Đây, cầm lấy 5 củ, giữ miệng hộ tao.

- Còn vụ bar beer thì có khi để mai đi anh, giờ tụi em oải quá, chỉ thèm ngủ.

- Uhm, tao cũng mệt với buồn ngủ quá rồi.

- Anh về có khi đéo ngủ ấy, há há, cẩn thận không thượng mã phong đấy.

Hai thằng đệ mất dậy cười khả ố xong đóng cửa xe rảo bộ về công ty. Tôi cũng quay đầu xe, trong lòng đầy suy tính. Tôi lang bạt mấy năm nay, có về Hà Nội thì ở bãi xe công ty, hoặc ở nhà bố mẹ, hoặc ở văn phòng. Ở đâu tôi cũng có phòng riêng đầy đủ tiện nghi, nhưng nhà riêng thì không có. Rồi tôi quyết định thuê phòng ở Mai Villa Nguyễn Thị Thập, khá gần văn phòng công ty, nhưng cũng đủ khuất để tránh tai mắt. Lúc lấy phòng đưa chứng minh thư, tôi mới nhìn vào chứng minh con bé, nghệt mặt ra nhẩm tính, ah, may quá 16 tuổi 3 tháng, tôi bộc phát ra nụ cười khả ố, thằng lễ tân bắt sóng nhanh vl :

- Đủ tuổi rồi hả anh?

- Đâu, chú cứ vớ vẩn, bà con dưới quê lên thăm lăng Bác đấy. Nó càng cười tợn, đưa chìa khóa phòng cho mình xong còn nói với theo :

- Phòng có ghế tantra đấy anh nhớ.

Bé Linh lũn cũn đi theo tôi cứ nghệt mặt ra không hiểu gì, thấy hai thằng cười cũng cười cười ngơ ngơ theo. Lên đến phòng, tôi ngồi thừ ra giường, chẳng biết làm gì bây giờ, nhìn thấy nó vẫn đứng gần cửa, cái đầu ngúc ngắc, chắc lúc nãy mải nhìn nhà cao tầng nên mỏi cổ. Tôi trầm giọng :

- Đóng cửa, đi vào, đứng đấy làm gì.

Nó đóng cửa đi vào, ngồi xuống đầu giường len lén nhìn tôi. Tôi muốn nạt nộ nó một cái gì đó, để cho giống với kế hoạch tôi đã vạch ra. Nhưng tôi có thể mắng mỏ công nhân, chửi bới tụi giang hồ giang háng được. Chứ bảo tôi hằn học với 1 cô bé như cái Linh thì đúng là tôi không làm được. Tôi cứ định mở miệng ra mắng nó, là lại thấy nghèn nghẹn, thành ra đổi luôn thành thở dài hay liếʍ mép nuốt nước bọt. Nó thấy bộ dạng tôi vậy lại mở miệng trước :

- Tối chú đưa cháu đi chơi phố nhé.

- Ơ...uhm... Tôi lên giọng :

- Mà phải nghe lời, biết chưa.

- Cháu có lúc nào không làm theo chú bảo đâu, mới cả chú cứ nói nhẹ là cháu nghe liền, không cần nói to đâu.

Ơ, con bé tộc này, quanh năm trong xó bếp ở xó rừng lại đối đáp dạn dĩ như tụi Kinh ấy nhỉ. Ah, phải rồi, hồi nhỏ nó cùng mẹ bán cà phê ở Đức Trọng mãi mà. Đm, có khi còn chửi bậy như ranh ấy. Thôi chiến thuật đầu gấu đầu mèo đe nẹt nó coi như đổ bể rồi, giờ cứ giả hiền coi nó có ghê gớm không.

- Uh, tại chú quen quát mấy thằng đệ. Cháu cứ nghe lời là chú sẽ nói nhẹ, còn không cháu sẽ biết con người thật của chú.

- Con người thật của chú, hiền lành , tình cảm, thương người, trách nhiệm nhưng vì công việc chú cứ phải xù lông lên. Chị H hồi chiều bảo cháu thế, cháu cũng thấy thế.

- Ơ cái... Không hẳn như vậy đâu, chú tốt với người tốt, còn rất ác với người xấu và không đúng ý chú.

Nó cười tươi như hoa :

- Cháu không phải người xấu, lại luôn nghe lời chú là chú sẽ tốt với cháu. Thế tối chú cho cháu đi chơi phố nhé.

Tôi chưa kịp trả lời thì tự nhiên mặt nó buồn so lại :

- Thôi, tối chú cho cháu mượn điện thoại, cháu gọi cho mẹ cháu là được.

Tôi gật đầu :

- Được rồi, cả ngày đi mệt rồi bây giờ vào tắm rửa sạch sẽ, xong mặc cái Pijama này vào cho thoải mái mà ngủ, đừng để ướt bộ kia, chốc còn mặc ra phố mua đồ. Chú quay lại sẽ cho mượn điện thoại mà gọi cho mẹ.

- Chú đi đâu, cho cháu theo với, cháu ở một mình sợ lắm.

- Chú qua văn phòng ở dãy nhà bên kia thôi, lấy đồ đạc rồi về ngay. Chốt cửa lại, đừng có ra ngoài, không phải chú gọi cửa thì đừng mở.

Tôi rảo bước đi bộ về phía văn phòng công ty, trong đầu mông lung nhiều suy nghĩ. Có vẻ có gì đó sai sai ở đây và hình như mình đang ở thế bị động.

Bonus cho bác cái ảnh cháu nó làm tóc và lên đồ, vẫn hơi quê nhưng cũng ra gì và này nọ phết: