Tiền Nhiều Thì Có Nên Mua Nô Lệ Về Chơi

Chương 4

Rồi mùa mưa đến, công việc lập tức bị ngưng trệ, các phương tiện bánh lốp không thể hoạt động. Các phương tiện bánh xích cũng chỉ có thể làm việc buổi sáng, đến chiều cơn mưa kéo tới, nước đổ như trút ko thể làm nổi. Công ty chúng tôi cũng như các công ty khác, rút bớt nhân lực ra khỏi lòng hồ. Khu công trường do tôi quản lý, chỉ còn 1 đội máy xúc 5 người 3 máy cứ tạnh mưa là làm, kể cả đêm. Riêng khối kỹ sư thì tập trung cho công tác nội nghiệp hầu như ở lại. Công việc nhàn hẳn, việc ra vào cũng phải đợi ca nô của ban quản lý, thành ra lại rượu, cứ mưa là rượu. Và trong 1 cuộc rượu như thế, bà ấy đã kể về cuộc đời bà và đứa con gái như vậy. Lúc đó tôi cũng ngà ngà say, xâu chuỗi mọi thứ lại, và quan trọng nhất là được xem ảnh của con gái bà ấy, tự nhiên tôi có 1 ý tưởng như anh chủ thớt này. Ý tưởng mua 1 đứa con gái về phục dịch cho mình như 1 nô ɭệ thật là bệnh hoạn, nhưng cái gì cũng có hai mặt, việc này mà thành vừa là giúp người, vừa là giúp mình. Tôi tự hứa sẽ đối xử thật tốt với cháu nó, và sẽ lo cho cháu nó có tương lai tươi sáng hơn, thay vì làm vợ 1 thằng người Mông suốt ngày cắm mặt trong bếp, và nó cứ say rượu là mình ăn đòn. Tự bào chữa cho ý tưởng bệnh hoạn bằng những lý tưởng cao đẹp tôi cao giọng bảo:

- Này, chị chốc dọn dẹp xong qua văn phòng tôi bảo cái này.

- Vâng, giờ tôi đi dọn luôn, lúc nào qua tôi gọi bộ đàm trước, sợ cậu ngủ sớm.

Thằng ôn trắc địa nghe thế nhìn tôi mặt thoáng thất vọng, chắc nó set kèo với bà ấy tối nay rồi, nhưng lập tức lại cười mỉm kiểu rất chi là này nọ, đm, tưởng sếp thế nào, bấn quá cũng ăn tạp như em thôi. Tôi khẽ bảo nó :

- Đéo như mày nghĩ đâu, tao tính giúp con bé nhà bà ấy. Tao tính mua con bé cho mẹ con nó đoàn tụ.

- Uầy, sếp có tiền sếp giúp chứ em chịu.

- Đm, bằng 3 tháng lương của mày chứ mấy. Lúc tao bứng về đây đừng có mà tranh.

- Ai dám tranh của sếp, lúc đó em cặp với con mẹ, sếp cặp với con con. Có khi sếp phải gọi em bằng bố ấy, há há.

- Á, đcm thằng này...

Tôi sống một mình trong cái thủy đình trên ảnh, ai muốn gặp sẽ phải gọi bộ đàm trước để tôi ra đẩy cái thuyền con con ra rước mới vào được. Nhìn vậy thôi nhưng mùa mưa ko ngập được vì nó cao hơn lòng hồ, nước trên rừng trút xuống sẽ chảy qua đập tràn xuống dưới, nên mực nước luôn là như vậy. Tầm 9h thì thấy bộ đàm gọi. Tôi ra chống thuyền đưa vào nhà. Vào tới nhà tôi mới tá hoảng, đm, cái gì thế này, bà này tưởng mình gọi vào phục vụ nên mặc cái áo mỏng tanh xong ko mặc coocse nữa. Hai núʍ ѵú phập phồng theo nhịp thở, lại làm vẻ cúi đầu e thẹn, tởm chết mẹ. Tôi lớn giọng:

- Không phải như chị nghĩ, tôi gọi chị vào là bàn 1 chuyện. Chuyện con gái chị.

Lúc này bà mới quay lên hỏi:

- Cậu dạy sao tôi xin nghe.

- Như ý của chị là giờ muốn có tiền chuộc con gái vào đây với chị, không muốn nó vùi đời trong mấy cái bản vùng cao đấy phải không.

- Vâng, hai mẹ con được ở gần nhau, rau cháo nuôi nhau cũng còn hơn.

- Tôi tính mua cháu nó rồi đưa vào đây làm cùng chị ở đây.

- Được thế cả đời mẹ con tôi ơn cậu, hai mẹ con làm cho cậu đến khi trả hết nợ mới thôi.

- Hai mẹ con chị lương thì thấp, còn chi tiêu ốm đau, làm đến đời nào mới trả hết nợ.

- Dạ, thế cậu dậy thế nào ạ.

- Tôi mua nó làm trợ lý, cho riêng tôi, công việc như chị ấy, ngày làm việc vặt, đêm giúp tôi ngủ ngon. Chỉ cần làm cho tôi từ giờ đến tết ở đây, qua tết tôi đưa hai mẹ con chị xuống Sài Gòn, xin việc cho chị, dưới đó lương cao hơn, còn con bé cho đi học 1 nghề gì đó hoặc làm nhân viên bán hàng. Quan trọng là phải ngoan, tôi bảo gì nghe nấy. Ý chị sao?

- Đội ơn cậu, nhưng mà...nhưng mà...

- Nhưng mà sao?

- Nó...nó..nó không còn trinh đâu cậu ơi, hồi còn ở cùng tôi,nó bị...

- Thôi thôi khỏi nói, tôi ko quan trọng chuyện đó. Giờ thế nào đây, chị có cần ra đón nó không?

- Không cần đâu cậu, tôi gọi cho cậu nó, cậu cứ cho người vào đưa tiền. Mà không được, cậu ra được thì tốt, phải làm mấy cái cúng nữa, không con ma nó theo.

- Rồi rồi, dạo này rảnh việc, tôi ra 1 chuyến.

Thế là tôi bay ra Bắc, lấy xe ô tô cùng 2 thằng công nhân cứng cựa nữa chạy theo địa chỉ thằng cậu hướng dẫn. Chả biết đường sá thế nào, lúc thì địa phận Hòa Bình, lúc thì Sơn La, lúc lại Thanh Hóa, có lúc thấy ghi biên giới 25km nữa. Đm, đúng là đất giáp ranh, bảo sao ma túy đéo dẹp được. Chạy từ sáng mà tới nơi cũng 2h chiều.

Ah, mãi mới tìm được cái ảnh có bà mẹ tạp vụ, áo đỏ nhé: