Chương 9
Chẳng biết là ai đã tuồng tin ra bên ngoài mà chỉ mới có mấy ngày cả tiên giới đều biết Thiên Tôn Trường Lưu có thai.Sát Thiên Mạch đương nhiên là nguời đầu tiên có mặt ở Trường Lưu,nhưng lại không thể gặp Hoa Thiên Cốt.Bạch Tử Họa lo lắng cho sức khỏe tiểu thê tử nên ngoài các đệ tử và trưởng lão của y dược các thì còn lại đều hạn chế tiếp xúc với nàng.
Bao nhiêu kì trân dị bảo từ khắp nơi trong lục giới được đưa tới, nào là để bồi bổ cơ thể nào là để tiêu khiển cho nàng. Mọi thứ đều được Thập Nhất kiểm tra rất cẩn thận rồi mới đưa về Tuyệt Tình điện. Hoa Thiên Cốt chỉ nhìn qua một lượt rồi lại thôi, có lẽ nàng hiểu những món quà này đều có dụng ý của nó chứ it có thật tâm .
Bọn họ đều muốn nhân cơ hội này kết giao với Trường Lưu, Thất Sát và cả Vân Cung-3 thế lực đứng đầu lục giới.
Sát Thiên Mạch không được gặp nàng thì chầu chực mãi không về, rắn không được thì đành mềm vậy. Đón tiếp hắn là gương mặt lạnh như băng của Bạch Tử Họa.
"Tại sao không cho ta gặp nhóc con,ta rất biết bây giờ nàng sống thế nào?"
"Chuyện đó ngươi không cần phải lo, sức khỏe nàng còn yếu ,không nên tiếp súc với người ngoài!"
Hay thật lão Bạch chết tiệt dám coi ta là người ngoài, đúng là đồ vô ân bạc nghĩa mà. Hắn quên là ai đã mang nhóc con về cho hắn sao?
"Nhưng ta không phải người ngoài!"
Bạch Tử Họa mặc kệ vẻ mặt khó coi của Sát Thiên Mạch lúc này ,dững dưng như không có gì xảy ra " Ngoài ta ra thì ai cũng là người ngoài cả!"
"Ngươi được lắm Bạch Tử Họa". Nói rồi phủi tay áo ,tức giận bỏ đi.
Phía Vân Cung hay tin Hoa Thiên Cốt có tin vui thì liền gởi một thần thú trong như thỏ rất đáng yêu. Hoa Thiên Cốt gọi nó là Dao Dao. Đương nhiên nó đã được Bạch Tử Họa kiểm tra tỉ mĩ rồi.
Tuyệt Tình điện được tăng cường kết giới, đề phòng người lạ đến làm phiền. U Nhược và Đường Bảo dù đã được hắn dặn dò rất kỉ là phải giữ yên lặng để nàng nghĩ ngơi nhưng dường như không hề để ý đến điều đó.
" Sư phụ, người nói xem sẽ là sư đệ hay sư muội?"
Con bé suốt cả ngày cứ quấn quýt bên nàng , quyên thuyên không ngừng. Nhưng thật ra vậy lại thêm thú vị, Dao Dao dù có đáng yêu cũng không biết nói. Đường Bảo thì đã theo Thập Nhất ra ngoài, chỉ còn lại U Nhược thôi.
"Ta cũng không biết, nhưng sư phụ nói,trai hay gái đều được!"
U Nhược bĩu môi. Tôn thượng chỉ giỏi lấy lòng sư phụ thôi, rỏ ràng Người thích con trai mà, lúc sáng nghe lén được Người và Nho Tôn trò chuyện.
Con trai sẽ giống người, con gái biết đâu lại giống sư phụ, vấn đề không phải là giống sư phụ thì không tốt,nhưng nếu thật sự giống cái tính ngang bướng và dễ tin người kia thì thật sự không hay chút nào.
Tôn Thượng quả không hổ danh đệ nhất khẩu thị tâm phi. Hoa Thiên Cốt mãi ngắm chiếc áo bé bé trên tay mà không hề để ý đến ve mặt khó coi của U Nhược.
Là Tử Huân tặng, làm bằng tơ vàng từng nét nét đều rất tinh xảo, lại con thoang thoảng mùi hương rất dễ chịu.
Tử Huân tỷ tỷ thật có lòng. Nhớ lại lần trước khi về Vân Cung chỉ mãi nói chuyện với Trúc Nhiễm mà quên đến gặp tỷ ấy,thật là có lỗi.
" U Nhược, con đi Vân Cung một chuyến giúp ta !"
U Nhược đang cắn dỡ trái đào , tròn mắt nhìn nàng. " Vâng, sư phụ! Nhưng người muốn U Nhược làm gì ạ?"
"Con mang một ít Tuyết Liên ngàn năm đến cho Tử Huân Thượng tiên giúp ta,tỷ ấy rất thích chúng!"
" Vâng!"
Nhìn theo bóng U Nhược khuất dần sau cánh cửa, nàng khẽ mĩm cười. Ngồi nhìn chiếc áo được một chút thì có cảm giác mắt mờ dần, mệt mỏi và uể oải hơn thường ngày rất nhiều. Nhóc con này thật biết đày mẫu thân mà.
Bạch Tử Họa vừa trở về phòng đã nhìn thấy nàng đang ngủ gật trên bàn, nhưng lại không vội đánh thức mà chỉ im lặng ngồi ngắm nàng.
Bao năm qua, trong mắt hắn nàng vẫn là trẻ con ,lúc nào cũng cần được bảo vệ, bây giờ trẻ con lại làm mẹ trẻ con,thử hỏi sao hắn không lo lắng cho được.
Tuyệt Tình điện tuy không thiếu người chăm sóc nàng, nhưng chỉ cần nàng vừa khuất khỏi tầm mắt là hắn đã thấy lo lắng không yên rồi, sau này lại thêm một đứa trẻ,nàng sẽ thêm vất vả,hắn thật sự không nỡ.
Nhẹ nhàng bế nàng lên giường,hệt như đang nâng báo vật vậy. Mà cũng đúng thôi, nàng chính là báo vật quý giá nhất trong lòng hắn.
Đặt lên trán nàng một nụ hôn,không biết phải dành bao nhiêu nụ hôn,bao nhiêu lời nói để nói cho nàng biết hắn đang hạnh phúc vì nàng như thế nào nữa.
Tiểu Cốt, cám ơn nàng!
Bàn tay lạnh như ngọc kia sờ lên má Hoa Thiên Cốt. Đúng ra trẻ con mà, ngủ rồi mà còn cười,tay thì lại đang nắm lấy tay áo hắn
Khung cảnh này làm hắn nhớ lại năm ấy ở Thái Bạch sơn, nàng uống say,khi bế nàng về phòng , nàng cũng vừa ngủ vừa nắm tay áo hắn như lúc này.
Lúc ấy, hắn đã phần nào biết tình cảm của nàng,nhưng lại tự nói với bản thân rằng nàng đang mơ hồ giữa tình thân và thứ tình cảm thiêng liêng kia mà thôi,nào ngờ suy nghĩ ấy lại tự gạt mình gạt người như vậy
Đắp chăn cho nàng cẩn thận rồi lại xoay lưng ra khỏi phòng... Dao Dao đang ngồi ngay cửa nhìn hắn, bạch thố này quả thật được Trúc Nhiễm dạy dỗ rất cẩn thận,rất hiểu ý người.
Nó và cả Hanh Tức nữa, chỉ có bọn chúng ở bên nàng thì hắn mới phần nào yên tâm.
Dao Dao ngươi phải luôn bên cạnh nàng, tuyệt đối không được để nàng một mình.
Có lẽ tiểu Dao hiểu ý hắn,nên gừ lên một tiếng rồi đi vào phòng nằm ngay dưới chân nàng.
*****
Vô Vọng điện - Vân cung
Trúc Nhiễm ngồi ở vị trí cao nhất đang nhìn đám người bên dưới, tiếng nhạc tiếng đàn ác cả tiếng nói chuyện xung quanh. Bọn họ kẻ thì đàn,kẻ thì hát,kẻ lại đang đắm chìm trong khoái lạc, cả Vô Vọng điện tràn ngập mùi du͙© vọиɠ.
Kể từ ngày xảy ra chuyện với Lưu Hạ, hắn dường như không còn quan tâm đến nữ sắc. Đáng thương thật, hắn thấy mình không khác gì Bạch Tử Họa trước kia, dối người gạt mình.
Hoa Thiên Cốt nhiều lần tỏ ý muốn đánh thức Lưu Hạ,nhưng hắn lại không bằng lòng. Ngoài mặt là không yêu nữa nên không muốn gặp, nhưng thật ra hắn đang sợ...sợ nàng tỉnh dậy sẽ hận hắn, sẽ rời xa hắn.
Chí ít giờ đây, nàng vẫn ở bên hắn, hắn vẫn có thể đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình nàng vẫn còn yêu hắn, như vậy là quá đủ.
" Bẩm thành chủ, bên ngoài có Tử Huân Thượng tiên muốn gặp!"
Tử Huân Thiển Hạ, cô ta tìm ta làm gì. Trúc Nhiểm đảo mắt suy nghỉ. " Mời nàng ta vào hậu điện!"
"Vâng!"
Vừa nhìn thấy Tử Huân, Trúc Nhiễm đã nỡ ngay một nụ cười khó hiểu. " Chẳng hay thượng tiên tìm ta có việc gì!".
" Cũng không có gì, Thiên Cốt vừa gởi cho ta ít Tuyết Liên...tiện tay pha ít trà,nên tìm huynh cũng thưởng thôi, nào...ngồi xuống đi!"
Trúc Nhiễm ngồi đối diện nàng, nhấp một ngụm trà rồi lại cười. " Qủa thật ta có phúc mà, bao nhiêu năm qua cứ có món gì ngon người lại mang đến cho ta,thật sự rất cảm kích"
" Không cần cảm kích ta, kể ra thì ta đang sống nhờ Vân Cung đấy thôi!"
Mi tâm Trúc Nhiễm chau lại, đặt tách trà xuống bàn. " Ta chưa từng nghĩ đây là nhờ vả gì cả, Thiên Cốt đi rồi, Vân Cung là của muội ấy, bản thân ta và cả người đang trông nom và giữ gìn nơi này giúp muội ấy thôi !"
Tử Huân mỉm cười nhìn hắn, con người này thật ra cứng miệng mềm lòng. Bao năm qua vẫn vậy đó thôi, tuy không nói ra nhưng nàng vẫn hiểu hắn là một người rất ấm áp.
" Ta nghe nói, huynh gởi đến cho Tiểu Cốt một thần thú à!"
"Tin tức nhanh đấy đúng vậy, ta thừa biết với tính cách Thiên Cốt tặng kì trân dị bảo cũng vô ích,nên đành tìm một thần thú biết nghe lời tặng cho muội ấy thôi."
"Xem ra huynh cũng dụng tâm với muội ấy qá!"
" Đừng nghĩ quá phức tạp như vậy, một mặt ta muốn Thiên Cốt vui, mặt khác lại muốn cho Trường Lưu biết Vân Cung luôn quan tâm muội ấy, nào có dụng tâm hay không dụng tâm!"