Hậu Hoa Thiên Cốt (Vĩnh Cửu)

Chương 10

Chương 10
Tử Huân im lặng, nàng hiểu chứ...Trúc Nhiểm luôn coi Hoa Thiên Cốt là muội muội nên cũng không lạ gì khi hắn luôn lo lắng cho nàng.

Trúc Nhiểm nhìn nhành hoa bỉ ngạn lại thoáng đăm chiu .

" Bỉ ngạn hoa

khai nhất thiên niên

Lạc nhất thiên niên

Hoa diệp vĩnh bất tương kiến

Tình bất vi nhân quả

Duyên chú định sanh tử

Thật ra ta rất ganh tị với Bạch Tử Họa, hắn có được tình yêu trong sáng và cuồng nhiệt của Thiên Cốt, cho dù có chuyện gì xảy ra thì muội ấy vẫn chọn ở bên hắn, không như ta..."

Một lần lầm lỗi, lỡ mất hai cuộc đời

Thì ra hắn lại buồn vì chuyện người con gái ấy. Người con gái mà hắn chỉ dám đứng nhìn từ xa.

" Ta nghĩ Lưu Hạ cũng yêu huynh như vậy, nhưng tại sao...?"

" Nàng ấy và Thiên Cốt rất giống nhau, dám yêu dám hận, nhưng tiếc là ta không được như Bạch Tử Họa....ta không đủ can đảm để đối diện với nàng, giờ đây chỉ cần được đứng từ xa nhìn nàng như vậy với ta là quá đủ!"

Yêu và được yêu, đương nhiên đó là điều hạnh phúc nhất.

Nhưng đâu phải tình yêu nào hễ cứ yêu là lại được yêu, năm xưa nàng yêu Bạch Tử Họa, cứ nghĩ tình yêu của mình là to lớn,là vĩ đại nhất....

ấy vậy mà khi nhìn thấy thứ tình yêu không oán không hối mà Thiên Cốt dành cho chàng ta thì nàng lại thấy mọi thứ trở nên thật nhỏ bé.

Tình yêu đó xứng đáng được đền đáp và hạnh phúc.

Khung cảnh xung quanh lặng tựa mặt hồ, yên ắng đên mức có thể nghe được cả tiếng lá rơi. Không ai nói gì, trước mặt chỉ còn lại một người đang rót trà một , một người đang uống trà,cả hai mỉm cười ý nhị

*****

" Dao Dao, con bạch thố kia. Ngươi đứng lại cho ta...đứng lại.."

Mới mờ sáng đã nghe tiếng U Nhược vang cả Tuyệt Tình điện, chẳng biết Dao Dao đắc tội gì với nó rồi. Con bé đang chạy phía sau, con Tiểu Dao thì đang ngậm một vật gì đó lao về trước..thì ra là một lá thơ.

Hoa Thiên Cốt bị tiếng la của con bé làm tỉnh giấc, vừa cảm nhận được hơi thở nàng Dao Dao đã đứng lại và chực ngay ở cửa.

" U Nhược ! có chuyện gì mà con làm ầm lên thế?"

"Sư phụ..con...con xin lỗi,nhưng Dao Dao nó.."

"Nó làm sao...."

Nhìn vẻ mặt ngượng đỏ của U Nhược rồi lại nhìn tiểu Dao, giờ thì nàng đã hiểu, thì ra lá thư của con bé lại bị Dao Dao giựt lấy nên nó mới ầm ỉ như vậy. Nàng ngồi xuống vuốt đầu tiểu Dao rồi lại mỉm cười.

"Dao Dao, trả lại cho U Nhược đi."

Bạch thố kia không thèm nhìn U Nhược, nhã lá thư từ miệng ra rồi lại đi vào phòng. U Nhược cầm lá thư đầy nước bọt , uất đến phát khóc.

" U Nhược, sau này con không nên ầm ĩ như vậy, tối qua Tôn Thượng nghị sự về rất trể nên vẫn còn đang ngủ, người sẽ không vui khi còn làm âm như vậy đâu.!"

U Nhược đưa tay lau nước mặt, khẽ gật đầu.

Từ ngày Tiểu Dao về đây, Tuyệt Tình điện náo nhiệt hẳn lên. Hanh Tức và nó lúc nào cũng ở bên nàng, tuy chỉ " gừ, hữ" nhưng lại làm nàng rât vui.

Bạch Tử Họa nghe ồn ào bên ngoài nhưng lại không buồn mở mắt, choàng tay qua định ôm lấy Hoa Thiên Cốt nhưng chỉ có một khoảng không,liên ngồi bật dậy. Nhìn xung quanh tìm nàng.

"Tiểu Cốt, sao lại dậy sớm như vậy,ngủ thêm tí nữa đi!"

Hoa Thiên Cốt đi đến bên giường, vén rèm ngồi bên cạnh hắn.

" Là Dao Dao và U Nhược lại cãi nhau, thϊếp không ngủ được, chàng đã dậy rồi thì thϊếp giúp chàng thay y phục,chảy tóc nhé..chẳng phải hôm nay Trường Lưu có việc à?"

Hắn liền nằm xuống, vờ như không nghe được lời nàng nói, xoay người nằm gối đầu lên đùi nàng. " Hôm nay vi sư muốn ở bên nàng, mọi chuyện cứ để sư huynh và tam đệ lo là được."

"Không được đâu sư phụ , Trường Lưu không thể không có chàng!"

"Nếu vậy là nàng có thể không có ta sao???"

Người đã nói vậy, Hoa Thiên Cốt chỉ đành im lặng. Rỏ ràng là đang làm nũng đây mà, nắm lấy tay nàng, từng ngón tay đan chặt vào nhau đặt lên ngực hắn.

Cảm giác này bình yên và hạnh phúc đến nhường nào.

"Tiểu Cốt , đây có phải là mơ không, chúng ta sắp có hài nhi rồi!"

"Tử Họa, là thật chẳng phải mơ!"

"Tiểu Cốt, ta yêu nàng!"

Câu nói rất nhỏ, rất nhỏ, đến mức không nghe rỏ nghĩa. Hoa Thiên Cốt không tin vào tai mình, liền tròn mắt nhìn hắn.

"Sư phụ , chàng..chàng mới vừa nói gì....!"

Gương mặt người kia hiện rỏ ý cười, khóe môi cong lên, một nụ cười ấm áp hiện ra

"Ta sẽ không nói lại đâu, nha đầu ngốc!".

Nàng đúng là trẻ con được voi đòi tiên mà, rỏ ràng đã nghe nhưng lại muốn hắn lặp lại.

Hắn mặc kệ!

Suốt cả ngày hôm ấy bọn họ cứ quấn quýt nhau không rời, hắn cùng nàng đánh đàn, cùng nàng đọc sách, trả lời tất cả mọi thứ mà nàng hỏi, nhưng lại lơ đi khi nàng muốn nghe lại câu nói ban sáng, quả là rất ngang bướng.

Nhìn bọn họ ở bên nhau thế này, mới hiểu được thứ gọi là hạnh phúc ấy thật ra rất bình thường chứ không hề xa vời và nằm ngoài tằm với.

9 Tháng sau

Còn hơn 10 ngày nữa là Hoa Thiên Cốt lâm bồn. Cả Trường Lưu trên dưới đâu đâu cũng nghe tiếng bàn tán của mọi người....

"Không biết Thiên Tôn sinh trai hay gái! Ta cược là người sẽ sinh cho Tôn Thượng một nam nhi kháu khỉnh"

"Theo ta Thiên Tôn sẽ sinh con gái, xinh đẹp và khí chất vượt trội như người."

Tuyệt Tình điện từ chối mọi sự thăm viếng của người ngoài, chỉ cho phép các trưởng lão của Y Dược các được tự do đi lại. Bạch Tử Họa luôn ở bên cạnh nàng, mặt lúc nào cũng hiện ý cười.

Hôm nay, mọi người đều có mặt ở Tuyệt Tình điện ,cùng luận bàn về chuyện đặt tên cho đứa bé, Ma Nghiêm thì đưa ra những cái tên gợi đầy tiên ý, nhưng lại rất buồn, còn Sênh Tiêu Mặc thì nữa đùa nữa thật

" Đợi khi nào sinh, bàn luôn một thể!"

Cả buổi bàn luận cũng chẳng được gì, hắn thân làm cha nên lòng rối như tơ, Hoa Thiên Cốt không có ý kiến chỉ nói thuận theo ý hắn, hắn thì lại không biết nên tìm tên nào để đặt hết niềm tin vào hy vọng vào hài nhi của hắn.

Công sức mời mọi người đến đây, đều coi như vô ích.

Sênh Tiêu Mặc ngồi nhàn nhã, thưởng thức mùi bị tách trà trong tay, không thèm để ý đến hai người kia đang nhìn mình chầm chầm. Đang bàn luận thì nghe được tiếng gọi thất thanh của U Nhược.

"Tôn Thượng, Tôn Thượng...sư phụ bị ngã ở đào viên, chảy rát nhiều máu ạ"

Tách trà trên tay Bạch Tử Họa rơi xuống đất, hắn lao như bay ra khỏi cửa. Cả Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ biết đi theo.

Cảnh tượng trước mắt như nhát kiếm đăm thẳng vào ngực hắn, nàng nhắm nghiềm mắt, đang nằm gối đầu lên người Dao Dao, kế bên là Hanh Tức đang gầm lên đầy lo lắng, máu chảy ra ướt cả bộ tử y đang mặc trên người.

Hắn bế xóc nàng dậy, đi thẳng về phòng.

" U Nhược, đi mời các trưởng lão y dược các đến đây"

"Dạ"

Con bé phóng như bay ra cửa, gấp gáp đến nổi đυ.ng cả vào người Sênh Tiêu Mặc. Bạch Tử Họa như kẻ điên nắm lấy bàn tay nàng, toát đầy hàn khí, vai khẻ rung..

Tiểu Cốt, hứa với vi sư nàng sẽ không sao, hứa với ta...

Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lại lo lắng đến không yên. Bộ dạng này không khác gì năm ấy, khi nàng chết trong vòng tay hắn.

"Sư huynh, huynh và đại sư huynh ra ngoài đi, Thiên Cốt cứ giao cho ta và các trưởng lão...".

Hắn ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn Sênh Tiêu Mặc

" Nàng sẽ không sao chứ..."

"Yên tâm.."

Cái vỗ vai của Sênh Tiêu Mặc tuy không giúp được gì nhưng có lẽ phần nào đã trấn an hắn. Ma Nghiêm đỡ hắn ra ngoài, bên trong chỉ còn lại nàng, Tiêu Mặc và 4 vị trưởng lão của y dược các.

Sênh Tiêu Mặc phất tay, xung quanh lớp lớp màn che phủ kín cả giường. Đàn hương được đốt lên,lấn át đi mùi máu, hắn không tiện vào trong màn nên đành đứng bên ngoài vậy. Bên cạnh nàng lúc này không ai khác chính là U Nhược, con bé thay y phục cho nàng sau đó làm theo những gì Nho Tôn và các trưởng lão bên ngoài nói vọng vào.

"Nho Tôn, mạch sư phụ rất yếu, máu vẫn chảy không ngừng"

"U Nhược con cho hãy cho muội ấy uống chén thuốc ta để trên đầu giường,sau đó điểm nguyệt cầm máu, nhanh lên"

U Nhược cố gắn bình tỉnh đúc thuốc cho nàng ,mà tay cứ run run.

"Sư phụ, người phải cố lên,Tôn thượng và mọi người đều đang ở bên người."

.Mạch đã đều trở lại, máu cũng giảm tuông ra. Nhưng vẻ đau đớn vẫn hiện rỏ trên gương mặt nàng, Hoa Thiên Cốt giờ đã tỉnh nhưng lại quá đau đớn nên dường như không còn cảm nhận được mọi thứ xung quanh.

"U Nhược, Thiên Cốt thế nào rồi?"

"Người tỉnh rồi ạ. Nhưng có lẽ rất đau...."

Không phải có lẽ mà thật sự rất đau, Hoa Thiên Cốt hét lên tay nắm chặt thành giường.

Bạch Tử Họa đứng bên ngoài, nghe thấy tiếng hét mà khụy xuống, Ma Nghiêm đỡ lấy tay hắn. " Yên tâm, Thiên Cốt có thần mệnh, sẽ không sao đâu"

Tay nắm thành quyền, ấn kí giữa mi tâm hắn đỏ rực.

Hoa Thiên Cốt, không có sự đồng ý của ta,nàng không có quyền xảy ra chuyện gì cả.

Định đẩy cửa vào trong ,nhưng lại hắn lại bị Ma Nghiêm chặn lại " Bình tỉnh đi Tử Họa...".

Lúc này hắn thấy mình thật vô dụng, nếu có thể hãy để hắn đau thay nàng, khổ thay nàng...cho dù đánh đổi thế nào ,hắn đều đồng ý.

============

Sênh Tiêu Mặc bước ra, hệt như ánh mặt trời xuất hiện. Bốn vị trưởng lão, đều mỉm cười nhìn hắn

" Chúng mừng Tôn Thượng, Thiên Tôn mẹ tròn con vuông!"

Bạch Tử Họa đứng chòm dậy, nhìn mọi bằng ánh mắt đầy dò xét.

" Tử Họa, hài nhi của huynh đây, là một tiểu nha đầu!"

Bạch Tử Họa, ôm lấy đứa bé,rất nhẹ nhàng rất nhẹ nhàng như thể chỉ một sơ suất nhỏ cũng sẽ làm sinh linh bé bỏng ấy bị thương.

Vị mặn đắng thấm vào đầu lưỡi, nước mắt hắn đang rơi, đây là con của hắn và nàng, kết quả của tình yêu mà hắn trân quý nhất trên đời. Khẽ hôn lên trán con bé, hắn liền quay sang nhìn Sênh Tiêu Mặc

" Sao ta không nghe tiếng đứa bé khóc?"

Sênh Tiêu Mặc liền mỉm cười với hắn

" Trẻ con trên đời không giống nhau, nhưng huynh yên tâm, tiểu nha đầu này vừa sinh đã có tiên thân và thần mệnh, vô cùng khỏe mạnh"

Nhìn ấn kí màu máu trên mi tâm sinh linh đang nằm trong vòng tay mình, khóe môi hắn lại hiện lên một nụ cười.

"Tiểu Cốt,nàng thế nào rồi???".

Cả Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm đều bị bộ dạng vừa cười vừa khóc này của hắn mà không giấu nổi cười lớn.

"Đương nhiên vẫn khỏe, do mới vừa sinh xong nên ngủ thϊếp đi rồi...huynh có thể vào trong."

" Tử Họa, đưa đứa bé cho ta, đệ vào trong với Thiên Cốt đi."

Ma Nghiêm đón lấy đứa trẻ từ tay hắn, bộ dạng cẩn thận hệt như hắn lúc nảy!

Hoa Thiên Cốt nằm trên giường, cạnh bên là U Nhược đang vén chăn đắp cho nàng rồi lại loay hoay gõ vào dạ minh châu ở bốn góc giường, vì sợ nàng sẽ lạnh. Vừa thấy hắn bước vào, liền hành lễ rồi rón rén bước ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại, hắn đến bên nàng, nhẹ nhàng ngồi xuống giường sợ làm nàng tỉnh giấc. Bàn tay lạnh như ngọc khẽ sờ vào gương mặt xanh xao của nàng mà không khỏi xót xa.

"Tiểu Cốt, nàng rất giỏi. Nàng mau tỉnh dậy đi, nhìn con gái chúng ta, con có đôi mắt rất giống nàng! Nàng có biết không con chúng ta rất có bản lỉnh, vừa sinh ra đã có thần mệnh và cả tiên thân. Sau này sẽ là một thượng tiên cao cao tại thượng, Tiểu Cốt..ta không mong con chúng ta có thể trừ yêu diệt ma,bảo vệ chúng sinh mà chỉ mong nó có thể vui vẻ và bình an trưởng thành."

Hoa Thiên Cốt nghe thấy tiếng hắn nhè nhẹ bên tai thì cố gắn mở mắt ra.

" Tiểu Cốt,nàng tỉnh rồi, nàng thấy trong người thế nào....".

Nàng nhìn hắn, nở một nụ cười hạnh phúc

"Tử Họa, thϊếp không sao, con chúng ta đâu, là trai hay gái..!"

"Là con gái, sư huynh và sư đệ, còn có U Nhược, Dao Dao và cả Hanh Tức đang trông chừng nó."

"Tử Họa, thϊếp muốn ngắm con chúng ta!"

Bạch Tử Họa đặt lên trán thê tử một nụ hôn rồi ra ngoài bế con vào cho nàng.

Nhưng vừa thấy đứa bé, mặt nàng lại xệ xuống

"Tử Họa, sao con không giống thϊếp...."

Đưa tay lên véo nhẹ vào mặt tiểu thê tử " Nha đầu ngốc, con gái giống ta nàng phải vui chứ.." rồi lại mỉm cười.

Thật không đếm được hôm nay hắn đã cười bao nhiêu lần, nhưng có thể chắc rằng, số lần của ngày hôm nay nhiều gấp nhiều lần trăm năm qua cộng lại.

Hoa Thiên Cốt tay ôm " yêu thương" tựa vào lòng hắn, hắn lại dang tay ra ôm lấy hai mẹ con.

Cả căn phòng trở nên ấm áp đến lạ thường, chốc chốc lại có tiếng cười khẽ vang lên.

Tử Họa! Chàng đã đặt tên cho con chúng ta chưa!

Nha đầu này sinh ra không một tiếng khóc, hay chúng ta gọi nó là " Tịnh Yên" nhé!

Tịnh Yên,Bạch Tịnh Yên...thanh tịnh ,yên tĩnh, hy vọng con mãi mãi bình yên?

Đúng vậy, nàng có thích không?

Thích!

Thật ra chỉ cần là tên hắn đặt, thế nào nàng cũng thích.

Có ai hiểu hết hạnh phúc của nàng hôm nay, vòng tay vững chắc này, gương mặt nhỏ nhắn giống hắn như tạc này làm nàng quên hết mệt mỏi và đau đớn đã từng trải qua.

Hạnh phúc đến tột cùng.!