Y Thiên Khuynh Thành [Phượng Nghịch Thiên Hạ]

Chương 31

Chương 31: Hỏa Long Hình.
Thân ảnh bạch y dần dần hiện ra, mái tóc trắng như tuyết bay trong gió, đôi mắt hồng ngọc không một chút cảm xúc nào rất bình lặng, nhưng là sự bình lặng trước cơn bão tố, chất chứa một sự nguy hiểm không lường trước được. Khóe môi như có như không cười, từng bước chậm chạp đi tới.

"Lăng Nguyệt tỷ!" Hoàng Bắc Nguyệt khẽ lẩm bẩm, khóe môi cong lên tỏ ra rất vui vẻ, không ngờ tỷ ấy đến thật. Nàng cứ tưởng tỷ ấy sẽ không đến khi đó đành phải nhờ vào Yểm thoát ra ngoài.

"Hi hi~ Hôm nay thật là đẹp, đẹp đến nỗi ta muốn ngắm cảnh máu chảy thành sông." Lăng Nguyệt cười nhẹ nói, nụ cười khuynh thành đến mức ai cũng phải đắm chìm trong đó, nhưng mà nụ cười đó chẳng có chút cảm xúc nào, nhưng thay vào đó là một nụ cười hết sức quỷ dị, người nhìn cũng phải lạnh xương sống.

"Ngươi... ngươi... ngươi là ai? Xen vào chuyện bọn ta làm gì?" Thương Hà viện trưởng mặt trắng xám nói, ánh mắt lóe lên một tia sợ hãi, đề cao cảnh giác nhìn Lăng Nguyệt, khí tức của nàng ta không tầm thường, hắn cảm nhận được đang có một bàn tay vô hình đang bóp cổ hắn, không chỉ mình hắn mà 12 trưởng lão còn lại cũng như vậy.

"Chuyện bọn ngươi? Thật là buồn cười, hôm qua ta đã cảnh cáo các ngươi như thế nào rồi mà các ngươi lại không nghe, dám động vào người của ta, các ngươi nói xem có đáng chết không?" Lăng Nguyệt lườm Thương Hà viện trưởng một cái lạnh lùng nói, cất bước đi về phía Tuyệt Sát trận.

"Không được qua đó!" Thương Hà viện trưởng hét lên, ánh mắt phức tạp nhìn Lăng Nguyệt.

Lăng Nguyệt vốn không nghe Thương Hà viện trưởng nói gì, vẫn chậm rãi đi đến. Tuyết Ly không biết từ đâu nhảy ra, Đông Lăng ôm tiểu Hổ và Chi Chi từ phía sau đi đến, hung ác trừng mắt Thương Hà viện trưởng.

Cách đó không xa, Hàn Liên ngồi vắt vẻo trên cành cây xem kịch, trên vai là một tiểu tinh linh xinh xắn Huyết Linh.

"Chủ nhân, cái cảnh này sao mà quen thuộc vậy nhỉ?" Huyết Linh ngồi trên vai Hàn Liên có chút cảm thán nói.

"Hừ! Không phải là do ngươi lần đó sơ sài? Im lặng mà xem kịch đi." Hàn Liên lạnh lùng nói, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng của Lăng Nguyệt, vẫn như lần đầu gặp, cái tính của con bé này làm cho cô nhớ đến bản thân.

Đứng trước Thiên Tuyệt trận, Lăng Nguyệt khẽ nhíu mày lại, Thiên Tuyệt trần này có hai cách giải đó là gϊếŧ chết hết những người bày trận, nhưng cách đó sẽ gây tổn hại cho người ở trong Thiên Tuyệt trận, cách thứ hai là đánh trực diện, tìm chỗ yếu mà đánh, đánh cho đến khi Thiên Tuyệt trận bị phá. Nàng chọn cách thứ hai, nhưng muốn tìm chỗ yếu của Thiên Tuyệt trận cũng không phải dễ gì, phải mất một chút thời gian, không nghĩ nhiều nữa, cô nhắm mắt lại cảm nhận Nguyên khí ba động yếu nhất ở đâu.

"Phòng!" Tuyết Ly lạnh lùng nói, sau đó mở kết giới ra, bao bộc lấy Lăng Nguyệt. 12 vị trưởng lão bây giờ đã hoạt động lại như thường được, nhanh chóng đánh đến ngăn chặn Lăng Nguyệt lại, nhưng mà bị kết giới ngăn chặn lại cho nên nhanh chóng hợp sức phá kết giới.

Hàn Liên ngồi trên cây như có như không cười, ngón tay đưa lên nhưng nhanh chóng bị cản lại, Huyết Linh nhíu mày nghiêm túc nói. "Chủ nhân, người không được gϊếŧ bọn họ, bọn họ mà chết thì Nam Dực này sụp đổ luôn đó, vi diện sẽ bị đảo ngược."

"Vi diện này vốn dĩ đã bị đảo lộn từ khi Lăng Nguyệt đến, dù sao sụp đổ cũng chẳng liên quan gì đến ta cả." Hàn Liên trào phúng nói. Nàng có khi nào nghĩ nhiều như vậy? Thích là làm thôi.

"Nhưng mà kịch hay còn xem chưa đã." Huyết Linh bĩu môi nói. Chủ nhân không hiểu ý nàng gì cả.

"..." Thì ra là vậy, cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật. Thôi kệ vậy, mấy lão già đó làm sao có thể phá nổi kết giới của Thánh Linh Tuyết Hồ chứ?

Như những gì Hàn Liên nghĩ, 12 vị trưởng lão đó căn bản không làm được gì kết giới cả, chỉ đành trơ mắt nhìn Thiên Tuyệt trận bị phá hủy.

Lăng Nguyệt tìm một hồi cuối cùng cũng thấy điểm yếu của Thiên Tuyệt trận, môi đỏ khẽ nhếch lên "Cuồng Xà Loạn Vũ! Phong Kích! Lôi Vũ!" Từng đợt công kích hiện ra, khói bụi mù mịt, nguyên khí ba động mãnh liệt, công kích mạnh mẽ cùng chung một điểm nhắm.

Hoàng Bắc Nguyệt ở trong Thiên Tuyệt trận được bảo vệ chặc chẽ trong hỏa thuẫn, nhưng mà có thể nhìn rõ ở ngoài những sự việc xảy ra, bây giờ nàng mới hiểu ra cái gì mới là rung động trước thực lực, đôi mắt nàng sáng rực như vì sao nhìn những công kích chỉ cần nói là xuất hiện, không một chút chậm chạp nào. Quá đỉnh rồi!

"Không tệ." Hàn Liên cười nhẹ lẩm bẩm nói.

Thiên Tuyệt trận nhanh chóng bị suy yếu đi, rất mỏng manh. Lăng Nguyệt biết chỉ cần một kích chí mạnh nữa thôi thì nó sẽ bị phá cho nên âm thầm tạo kết giới bao bộc Hoàng Bắc Nguyệt lại, huy động linh khí phát ra công kích lớn "Hỏa Long Hình!"

Nguyên khí hỏa ba động mãnh liệt dần dần tụ lại hình thành thân thể hỏa long to lớn hùng vĩ bay lượn trên trời tựa như có thể thiêu đốt cả thiên khung, cả Bắc Nguyệt Hoàng Triều trong nháy mắt điều bao phủ trong không khí nóng rực, ai ai cũng kinh hách mà nhìn lên trời, nhìn hỏa long từ từ được hình thành.

12 vị trưởng lão đứng ở đó há hốc mồm nhìn, ánh mắt không thể tin được, cảnh tượng này thật là con mẹ nó hùng vĩ biết bao a! Long đó! Là Long!

Yểm trong hắc thủy lao, cũng trợn mắt mà nhìn cảnh này. Con mẹ nó biếи ŧɦái! Đến hóa hình long cũng làm được, muốn hóa hình long thì phải được long cho phép, nếu không thì sẽ bị Thiên Đạo nuốt chửng. Mà trên đời này chỉ còn lại 2 long duy nhất, một là hắn, hai chính là Linh Tôn, nhưng mà khả năng được Linh Tôn cho phép là con số không. Chuyện này là sao?