Y Thiên Khuynh Thành [Phượng Nghịch Thiên Hạ]

Chương 30

Chương 30: Đến Linh Ương học viện là có thể gặp được.
"Khụ khụ... Hàn Liên tỷ, Huyết Linh..." Lăng Nguyệt ngượng ngùng ho vài cái sau đó cười cười nói.

Hàn Liên liếc mắt nhìn Lăng Nguyệt một cái rồi nhàn nhạt nói "Đến Linh Ương học viện là có thể gặp được."

Lăng Nguyệt nghe vậy thì thở dài cảm thán, vẫn y như lúc trước "Tỷ có đi cùng không?"

"Có kịch hay không?" Hàn Liên không để ý hỏi lại một câu rất dư thừa.

"Không biết, nhưng ít nhiều cũng có." Lăng Nguyệt ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.

[Tinh! Nhiệm vụ phụ tuyến, trị giá 300$. Có nhận hay không?] Hàn Liên định từ chối Lăng Nguyệt thì âm thanh hệ thống vang lên, hai mắt bỗng sáng ngời, nhiệm vụ tuy ít tiền, nhưng có còn hơn không. Nhận!

[ Nhiệm vụ là: Thay đổi số phận của nữ phụ Hồng Liên và ghép đôi cho Mạnh Kỳ Nhiên.]

Có thể không nhận nữa không? Tại sao khi nào cũng bị hố đi làm bà mối hết hả??? Không làm! Tự tôn của cô vẫn còn đó nhé! Không làm! Không làm!

"Chủ nhân, hủy là tốn tiền đó, phải đền bù gấp đôi, bây giờ chúng ta không có tiền." Huyết Linh có chút hả hê nói, uy hϊếp bản hệ thống? Quả báo mà! Thật là sảng khoái.

"Hứ! Ngươi rảnh rỗi quá nhỉ? Làm thay ta đi, ta không làm đó." Hàn Liên hừ lạnh một cái rồi nói. Nghe cái giọng mà muốn đánh!

Lăng Nguyệt, Tuyết Ly và Đông Lăng nhìn nhau rồi lắc lắc đầu, người ta chắc không đi rồi, thôi chúng ta đi trước đi. Thế là Đông Lăng chạy tới ôm lấy Tiểu Hổ và Chi Chi cùng Lăng Nguyệt và Tuyết Ly rời đi.

"Bọn họ đi rồi." Huyết Linh chỉ chỉ xung quanh nhàn nhạt nói.

"Kệ bọn họ! Liên quan gì tới ta?" Hàn Liên lạnh lùng nói, bây giờ đang nghĩ cách để hoàn thành nhiệm vụ mà đi tìm Huyết Yểm của nàng nữa chứ!

"Không phải lúc trước có mua đạo cụ dây tơ hồng hay sao? Tạo đều kiện cho hai người bọn họ nữa là xong." Hàn Liên bỗng nói, khóe môi như có như không cười, nhiệm vụ này dễ chơi rồi.

Hàn Liên trong nháy mắt biến mất, Huyết Linh lửng thửng theo sau, chủ nhân làm gì thì làm đi nàng đây theo sau xem kịch là được rồi.

--------------------------------Ta dãy phân cách------------------------------

Lúc này trong Linh Ương Học Viện, một đám trưởng lão cũng tề tụ một chỗ, thương nghị chuyện quan trọng.

"Viện trưởng, Hoàng Bắc Nguyệt cùng Tu La thành nhất định có liên quan, nhưng ngày hôm qua nàng chỉ dùng Chức Mộng thú khiến cho chúng ta ngủ say, cũng không ra tay thương tổn."Quách viện sĩ rất công chính nói, tư tâm vẫn có chút thiên vị Hoàng Bắc Nguyệt.

Thương Hà viện trưởng vẻ mặt ngưng trọng gật đầu: "Cái nha đầu kia, là vì báo thù mà tới."

"Ài, nghĩ không ra chuyện năm đó là như vậy, viện trưởng, Linh Ương Học Viện chúng ta có nhúng tay vào việc này không?"

"Tĩnh An vương đã chết, nói vậy Bắc Nguyệt quận chúa cũng sẽ không tiếp tục báo thù."

Thương Hà viện trưởng suy nghĩ một chút, "Nhưng mà chuyện nàng cùng Tu La thành có liên hệ, nhất định cần phải điều tra rõ ràng."

"Xin viện trưởng phân phó, chúng ta nghe lệnh ngài!"

"Ta đã muốn mở ra Thiên Tuyệt trận, mời mười hai vị trưởng lão đi theo ta."

Mười hai vị trưởng lão của Linh Ương Học Viện đứng lên, nhất tề ôm quyền nói: "Mặc cho viện trưởng sai phái!"

Trên đường cái trong thành Lâm Hoài, bởi vì Tĩnh An vương gặp chuyện, không ít dân chúng vẫn cảm giác vui mừng, phố lớn ngõ nhỏ cũng đang đàm luận, đến tột cùng là người nào lợi hại như vậy, có thể xông vào phòng thủ chu đáo trong Tĩnh An vương phủ, gϊếŧ Tĩnh An vương, thần không biết quỷ không hay mà đem thi Thể tĩnh An vương, treo ở trên tường thành! Tuyệt đối là một vị cao thủ thông minh tuyệt đỉnh, giúp cho lòng người hả hê! Tiêu Vận ở trên đường cái trốn trốn tránh tránh, đi một ngày, mọi người đều hỏi qua, nhưng người nào cũng chưa từng thấy thiếu niên làn da tái nhợt, khóe mắt có kết ngạnh hoa màu đen.

"Ôi chao! Đây chẳng phải là Tiêu Vận đó sao?" Âm thanh lạnh lẽo từ xương tủy bỗng vang lên. Tiêu Vận sợ hãi đưa mắt qua nhìn, người đến là người nàng quen không thể quen hơn. Đông Lăng! Đi bên cạnh nàng ta nữ tử thì nàng không quen.

"Đông Lăng!" Tiêu Vận nghiến răng ken két thốt lên tên của Đông Lăng. Không gϊếŧ được chủ tử nàng ta thì bây giờ gϊếŧ nàng ta để giải mối hận trong lòng nàng trước cái đã!

"Ơ... Kia không phải là Bắc Nguyệt đó sao?" Lăng Nguyệt vốn không để ý đến Tiêu Vận, đưa mắt nhìn xung quanh bỗng ánh mắt dừng lại trên cái bóng nhỏ nhắn đó, đó không phải là Bắc Nguyệt đó sao? Hình như đang chạy trốn cái gì đó, hướng nàng đến là phía Mê Vực rừng rậm.

Theo sau là Thương Hà viện trưởng? Có kịch hay để xem rồi nha! Hai mắt của Tuyết Ly và Lăng Nguyệt bỗng sáng lên.

Tiêu Vận nãy giờ được ăn bơ thì tức giận đánh về phía Lăng Nguyệt. Dám bơ nàng sao? Thật là đáng chết! Dù sao nàng cũng là thiên tài triệu hồi sư đấy nhé!

Lăng Nguyệt không để ý lắm tay vung lên một cái, hỏa diễm đỏ như máu hình thành những lưỡi nhận đánh về phía Tiêu Vận, người qua đường thấy có đánh nhau liền tản ra xa đứng xem.

Tiêu Vận hô lên "Băng thuẫn!" Một tấm băng thuẫn xuất hiện trước mặt nàng ta che chắn, bao bọc cả người nàng ta.

"Phá." Âm thanh lạnh lẽo vang lên, tấm băng thuẫn trước mặt Tiêu Vận liền tan vỡ, những hỏa nhận đánh thẳng vào người Tiêu Vận. Trong chốc lát Tiêu Vẫn đã bao trùm trong huyết hỏa, nàng ta đau đớn hét lên một cái rồi hỏa mất người cũng mất, không còn một chút tro bụi nào, rất sạch sẽ.

Mọi người đều mắt chữ O miệng chữ A nhìn nàng. Nhưng Lăng Nguyệt không để ý đuổi theo thân ảnh nhỏ bé của Bắc Nguyệt, Đông Lăng thấy vậy liền đuổi theo sau, mặc dù không nhanh bằng nhưng cũng đủ một khoảng cách.

Đang đuổi theo bóng của Bắc Nguyệt bỗng Lăng Nguyệt dừng lại, nheo mắt nhìn về phía Bắc của Linh Ương học viện, đây chẳng phải là tiếng của tên Linh Tôn đó sao?

Đông Lăng thấy Lăng Nguyệt dừng lại thì cũng dừng lại xem về phía xa xa, hình như nàng nghe được tiếng gì đó.

Phía Bắc của Mê Vụ rừng rậm chính là Linh Ương Học Viện, lúc này, bên kia là một mảnh khói bụi dày đặc, hoàn toàn ngăn trở tầm mắt của mọi người!

"Ta không có quan hệ gì cùng với Tu La Thành." Âm thanh của Hoàng Bắc Nguyệt bỗng vang lên, Lăng Nguyệt nhìn về phía đó.

Không chờ Thương Hà viện trưởng mở lời, Hoàng Bắc Nguyệt đã ngắn gọn nói trước: "Thương Hà viện trưởng, thay vì lo lắng cho ta, không bằng ngài lo lắng cho Linh Tôn đi, nếu thật sự để cho đám người Đông Ly Quốc bắt sống được Linh Tôn, hơn nữa còn thuần phục hắn, vậy đó sẽ là một tổn hại lớn đối với Nam Dực Quốc!"

"Quận chúa là nữ nhi của Huệ Văn Trưởng công chúa, ngươi nói không có, như vậy lão phu liền tin tưởng ngươi, chỉ là, lai lịch của đầu Chức Mộng Thú kia, vẫn xin quận chúa nói rõ cho ta biết."

"Chi Chi là ta vô tình có được trong lần đi rèn luyện ở Phù Quang rừng rậm do Học viện tổ chức."

Hoàng Bắc Nguyệt không cần thiết phải giấu diếm: "Lần trước chính là nó đã tập kích đệ tử cùng lão sư, nhưng khi đó ta cũng trúng chiêu."

Thương Hà viện trưởng trầm ngâm, tựa hồ đang suy nghĩ những chuyện đã xảy ra.

Hoàng Bắc Nguyệt lẳng lặng chờ hắn suy tư, dù sao chuyện trong Phù Quang rừng rậm cũng không có quan hệ gì với nàng, nàng không cần chột dạ.

Đúng lúc này, nguyên khí chung quanh đột nhiên sôi trào, giống như bị người khác từ bốn phương tám hướng ép lại đây, khí thế bàng bạc cường đại! Hoàng Bắc Nguyệt phản ứng phi thường nhanh, thân hình lập tức từ trên nhánh cây phóng lên trên, phía trên chính là nơi nguyên khí ba động yếu nhất, cũng chính là đường ra duy nhất vào lúc này! Tuy nhiên, thân thể nàng chỉ mới bay được nửa đường thì trên đỉnh đầu đã truyền đến một thanh âm trầm thấp hùng hậu.

"Thiên Tuyệt! Hợp!"

Nguyên khí ba động mãnh liệt, cấp tốc đè xuống phía dưới, thân hình của Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhanh chóng bị ép xuống nhánh cây lúc nãy.

Cùng lúc đó, cờ gấm màu đỏ đột nhiên từ bốn phương tám hướng bay ra, trên mặt mỗi lá cờ đều có thêu năm loại đồ án nguyên khí tượng trưng cho "Băng, Hỏa, Lôi, Phong, Thổ"

Trên đồ án mơ hồ có năm loại nguyên khí bất đồng lưu chuyển, ánh sáng rực rỡ khiến cho người khác không dám nhìn thẳng! Cờ gấm tổng cộng có mười hai lá, phân biệt do mười hai vị trưởng lão có thuộc tính khác nhau nắm giữ, mà Thương Hà viện trưởng khống chế Xích Vĩ Hạc đứng ở nơi mười hai lá cờ gấm hội tụ, tay vung lên không trung, một thanh trường kiếm màu đen chợt lóe đã xuất hiện trong tay lão! Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn bọn họ, nhãn quang trong trẻo chuyển hướng sang Thương Hà viện trưởng.

"Thương Hà viện trưởng, ngươi đây là có ý gì? Ngươi không tin lời ta nói hay sao? Ta đã nói sẽ không quay về, các ngươi còn muốn ta nói lại lần thứ hai sao?"Hoàng Bắc Nguyệt vừa nói vừa bất động thanh sắc quan sát trận pháp.

Khi còn ở hiện đại, nàng đã từng chiến đấu cùng một vị Ngũ Hành cao nhân, bị Ngũ Hành Trận của hắn vây khốn ba ngày ba đêm, nghe nói trận pháp kia cũng không phải bản hoàn chỉnh mà chỉ là bán thành phẩm, nhưng nếu như không phải sư phụ kịp thời chạy tới, chỉ sợ nàng đã bị vây khốn đến chết rồi.

Trận pháp là một môn học bác đại tinh thâm.

Sau lần đó trở về, nàng liền dốc lòng nghiên cứu, cũng có hỏi thăm thêm từ sư phụ, nhưng những điều sư phụ nói thật sự quá mức tinh diệu, nàng còn chưa kịp học hết thì đã xuyên tới cái thế giới này rồi.

Tuy nhiên trận pháp nào cũng đều có sinh môn cùng tử môn, tử môn không được đυ.ng tới, trong khi sinh môn lại chính là đường ra! Mà Thiên Tuyệt Trận này là do năm loại nguyên khí chống đỡ mà dựng lên, trong đó ẩn chứa thuyết Ngũ Hành tương sinh tương khắc, thiên biến vạn hóa, mặc kệ từ phương hướng nào đột phá đều sẽ bị các trưởng lão khác nhanh chóng chạy tới, đem nàng vây khốn! Thiên Tuyệt Trận lúc này còn chưa có phát động, nếu không, một khi mười hai vị trưởng lão cùng lúc phát ra năm loại nguyên khí, đến lúc đó kinh lôi đánh xuống, liệt hỏa thiêu đốt, hàn băng giam cầm, hắc thổ chôn sống, tật phong cắt yết hầu, nàng làm sao có đường sống đây? Ánh mắt của nàng xẹt qua người mười hai vị trường lão nhưng lại không phát hiện ra chút sơ hở nào! Thương Hà viện trưởng biết nàng là người thông minh, bởi vậy nhanh chóng nói: "Bắc Nguyệt quận chúa, trong Thiên Tuyệt Trận có một chữ "tuyệt", nghĩa là không có lối thoát, không có sinh môn, trời cũng tuyệt cả đường lui của ngươi! Nếu muốn đi ra ngoài, trừ phi lão phu tự mình giải trận pháp, nếu không, trận pháp sẽ đem ngươi vây khốn cả đời!"

Hoàng Bắc Nguyệt bĩu môi, từ từ ôm hai cánh tay ngồi xuống, hai chân buông thõng, khẽ đung đưa."Tốt, mắc kẹt thì mắc kẹt, dù sao cũng sẽ có người sẽ đến cứu ta, đến lúc đó ra ngoài cũng không muộn, ở đây nghĩ ngơi một chút cũng không sao."

Lăng Nguyệt từ xa thấy vậy thì cười phì, Bắc Nguyệt giỏi nhất chính là chọc tức người ta mà. Nhưng mà nàng rất thích!

"Bắc Nguyệt sẽ không sao chứ?" Tuyết Ly có chút lo lắng hỏi.

"Tiểu thư... Lăng Nguyệt tiểu thư! Cầu ngươi cứu tiểu thư có được không?" Đông Lăng vô cùng lo lắng nói, vẻ mặt gấp gáp, một mình nàng sao lại có thể đánh thắng nổi các trưởng lão Linh Ương học viện được chứ? Nàng vẫn còn quá yếu đuối.

"Cứu! Tất nhiên là sẽ cứu rồi, nhưng trước đó thì đợi ta một chút." Lăng Nguyệt nhếch môi cười khinh nói. Sau đó khẽ hô "Tiểu Ngũ."

Bên cạnh nàng bỗng xuất hiện một nữ tử hắc y lạnh lùng, người này không ai khác chính là Tiểu Ngũ (Độc Linh) đã ẩn danh lâu nay của chúng ta.

"Đi giúp tên Linh Tôn kia giúp ta đi." Lăng Nguyệt nhàn nhạt ra lệnh.

"Vâng." Độc Linh ngắn gọn đáp sau đó đi về phía Bắc của Linh Ương học viện.

Mười hai vị trưởng lão Linh Ương Học Viện đều đi đến nơi này bày trận, vậy cũng có nghĩa Linh Ương Học Viện hiện tại không có cao thủ tọa trấn, đám người Đông Ly Quốc hoàn toàn không cần kiêng kị điều gì, có thể chuyên tâm đối phó Linh Tôn.

"Bắc Nguyệt quận chúa, lão phu chịu ân của tiên đế, cho nên phải vì Nam Dực Quốc cùng thiên hạ thương sinh mà cân nhắc, hôm nay Linh Tôn gặp nạn, lão phu không thể thấy chết mà không cứu, nhưng chuyện tình của Tu La Thành, lão phu cũng không thể dễ dàng buông tha." Âm thanh của Thương Hà viện trưởng bỗng vang lên.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu đánh giá lão giả tiên phong đạo cốt trước mắt.

Nàng nhẹ nhàng cắn môi, hai quả đấm siết chặt.

Lão đầu tử này... "Đắc tội."

Thương Hà viện trưởng hơi ôm quyền, sau đó chậm rãi giơ thanh trường kiếm màu đen trong tay lên.

Phong nguyên khí xoay tròn dọc theo thân kiếm, cuối cùng ngưng tụ trên mũi kiếm.

"Phong Tuyệt, mở trận!"

Tiếng nói vừa dứt, bên trong Thiên Tuyệt Trận lập tức nổi lên cuồng phong, cờ gấm của mười hai vị trưởng lão đều bị gió thổi phần phật.

Tiếng gió tựa như tiếng ma quỷ rít gào.

Hoàng Bắc Nguyệt dùng hai tay vịn chặt lấy thân cây, khó khăn lắm mới khiến cho thân thể của mình không bị ngã xuống.

"Thập Phương Hỏa Thẫn!" Âm thanh lạnh lẽo như từ địa ngục bỗng vang lên, khí tức nóng rực khiến mọi người đều cảm thấy da của mình đều đang bỏng rát vậy.

Hỏa thuẫn bao trọn lấy cả người Hoàng Bắc Nguyệt, những trận gió đều không thể đâm thủng tấm hỏa thuẫn nhìn mỏng manh này được, không khí xung quanh hỏa thuẫn vặn vẹo kịch liệt.