Y Thiên Khuynh Thành [Phượng Nghịch Thiên Hạ]

Chương 26

Chương 26: Rời đi.
Vào hội đấu giá, Lăng Nguyệt khá kinh ngạc với độ xa hoa ở đây, nhưng vẫn làm bộ mặt lạnh lùng. Mặc Liên thì không phải nói, hắn có thấy cái gì đâu mà nói.

"Mặc à! Thả tay ta ra một chút được không? Nắm tay giữa chốn đông người này ta không đủ mặt dày đâu nha!" Lăng Nguyệt thấy người xung quanh trố mắt nhìn nàng và Mặc Liên thì hơi ngượng ngùng nói, cô cũng là phụ nữ a! Phải biết ngượng ngùng chứ! Với lại, kiếp trước nàng cũng chưa từng nắm tay qua với bạn trai đâu.

Mặc Liên nghe vậy dù không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn thả tay Lăng Nguyệt ra, vẻ mặt khó chịu quay người đi.

Lăng Nguyệt khóe môi khẽ giật giật, đây là bộ dáng mà Linh San hay lẫy với cô mà! Mặc Liên đang lẫy với cô đó sao??? Không thể tin được!

"Nè!" Lăng Nguyệt nhẹ giọng nói.

"..." Mặc Liên không thèm trả lời, trong lòng không khỏi có cảm giác là lạ, hắn tại sao lại làm ra hành động khó hiểu này? Tại sao? Thật là khó hiểu bản thân nhất mà.

"Không phải là giận ta thật đó chứ?" Không thể nào a? Không phải chỉ là bảo bỏ tay ra thôi  sao? Làm gì mà phản ứng mạnh như vậy a??? Thật khó hiểu.

"..."

"Nè! Ta đang nói với huynh đó! Mặc!" Lăng Nguyệt nhíu mày xích lại gần Mặc Liên.

"..."

"Không muốn nói thì thôi, ta cũng không ép huynh. Huynh thích làm gì thì làm! Không liên quan tới ta." Tưởng chỉ mình huynh biết lẫy thôi sao? Ta cũng biết! Lăng Nguyệt mím môi suy nghĩ, sau đó  đi nhanh theo Lạc Lạc phía trước.

Mặc Liên đứng đó chần chừ một hồi rồi liền rời đi, trong lòng không hiểu vì sao lại thấy khó chịu. Cố gắng ép sự khó chịu trong lòng lại, bây giờ hắn vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, không thể đi theo bên Nguyệt mãi được. Đợi khi nào làm xong liền quay lại tìm Nguyệt.

Lăng Nguyệt đi phía trước một lúc rồi cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, quay người lại nhìn, đôi mi thanh tú khẽ nheo lại. Mặc Liên đâu rồi? Không có đi theo cô à? Hay là lẫy thật rồi? Nghĩ vậy trong lòng khẽ dâng lên cảm giác khó chịu và bất an, giống như cả hai sẽ cách xa nhau rất lâu vậy. Thật không thích cảm giác này chút nào, nhưng mà Mặc Liên rời đi thì có liên quan gì đến cô đâu chứ? Hừ! Đi thì đi thẳng luôn đi, đừng có mà trở về nữa! Tức chết cô mà!

Càng nghĩ mặt Lăng Nguyệt càng tối sầm lại, cả người tỏa hàn khí, người xung quanh nhanh chóng tránh xa cô ra, Lạc Lạc đi bên cạnh nhịn không được mà rùng mình một cái! Trời ơi! Lạnh quá! Còn lạnh hơn cả sư phụ nữa a!

"Đại nhân! Nên xưng hô với ngài như thế nào?" Lạc lạc nuốt nước miếng một cái lấy can đảm rồi nói.

"Không cần gọi ta là đại nhân, chúng ta có thể nói là chỗ quen biết, nên gọi là sư thúc đi. Lăng Nguyệt sư thúc." Lăng Nguyệt nhếch môi lạnh lùng nói, bộ dáng bây giờ còn đâu giống cô nương thanh thuần như tiên nữ lúc nãy, bây giờ cả người Lăng Nguyệt tỏ ra khí thế tà mị khuynh thế, mê hoặc chúng sinh. Như là thiên thần sa đọa trần gian, nguy hiểm tột cùng.

"Lăng Nguyệt sư thúc?" Lạc Lạc nghi ngờ nói, hắn từ lúc nào mọc ra thêm một sư thúc vậy? Với lại hắn từ lúc nào quen cô nương cường giả này?

"Vậy là sư phụ nhóc không kể cho nhóc biết rằng, sư phụ nhóc có một tỷ tỷ à?" Lăng Nguyệt cười tà mị nói sau đó lướt qua Lạc Lạc mà đi vào căn phòng vip.

"Tỷ tỷ của sư phụ??" Lạc Lạc kinh ngạc hét lên sau đó chạy theo Lăng Nguyệt vào căn phòng vip. Chuyện này nhất định phải hỏi cho rõ!

Lăng Nguyệt thấy Lạc Lạc chạy vào với vẻ mặt nghi ngờ, đang định nói gì đó thì cô lên tiếng "Chuyện này nhóc nên hỏi sư phụ mình thì hơn. Hôm nay ta đến để đấu giá, ngươi thấy cái này thì sẽ được bao nhiêu?" Nói xong cô lấy từ không gian ra một bình thủy tinh, bên trong có một sợi lông màu đỏ lấp lánh, nóng rực đưa cho Lạc Lạc.



"Đây đây... đây là...là... là cái gì vậy? Uy áp thật mạnh!" Lạc Lạc lắp bắp nói, ánh mắt nóng rực nhìn bình thủy tinh trong tay mình, tâm tình trong phút chốc kích động lên.

"Thiên Thần Hỏa Điểu. Nó là một loài Điểu còn tôn quý hơn cả Phượng hoàng, lửa của nó có thể nói là có thể thiêu đốt vạn vật, đến thiên cũng có thể đốt." Lăng Nguyệt cười cười giải thích, bây nhớ lại hồi đó thật là làm nàng vui vẻ. Hàn Liên tỷ, khi nào tỷ mới xuất hiện a! Muội rất nhớ tỷ a~

Lạc Lạc ngơ ngẩn mà nhìn nụ cười khuynh thành thiên địa của Lăng Nguyệt, thật đẹp...

"Ngươi đang chảy nước miếng đó, thích nó không? Ta tặng nó cho ngươi, coi như là quà gặp mặt." Lăng Nguyệt nhếch môi nhìn Lạc Lạc cất giọng trong trẻo nói.

"A! a... a xin... xin lỗi! Lăng Nguyệt sư thúc! Ta ta... ta không cố ý đâu!" Lạc Lạc luống cuống lên lắp ba lắp bắp nói.

Lăng Nguyệt như có như không cười, lắc đầu rồi từ trong không gian lấy ra một bình đan dược đưa cho Lạc Lạc rồi nói "Lông của Thiên Thần Hỏa Điểu, là quà gặp mặt ta tặng cho ngươi, còn cái này thì ta đấu giá, mong sẽ hợp với giá cả của nó."

Lạc Lạc nhận lấy bình đan dược trên tay của Lăng Nguyệt rồi đi ra ngoài. Lăng Nguyệt lúc này liền thở dài một hơi, mệt mỏi ngồi xuống ghế phủ lông ấm áp mềm mại. 

Tự nhiên thấy thật trống rỗng là làm sao? Còn cái tên Mặc Liên chết tiệt đó nữa! Sao cứ xuất hiện trong đầu mình vậy? Có phải lúc nãy mình hơi quá đáng không... Thôi càng nghĩ càng mệt, tốt nhất là đừng nghĩ nữa! Tối dẫn hắn đi ăn chuộc tội không phải là được rồi sao? Cơ mà mình có tội gì mà phải đi chuộc chứ???

*

Sau khi rời đi Mặc Liên cũng không dễ chịu gì khi nghĩ đến việc phải rời đi, nhưng mà Quang Diệu điện, hắn phải về đó, phải đi tìm Hồng Liên để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng mà trong lòng lại có chút lưu luyến là sao? Mãi suy nghĩ thì bỗng nhận ra khí tức quen thuộc. Hồng Liên! Mạnh Kỳ! Là hai người bọn họ!

"Mặc Liên!!!" Hồng Liên cũng thấy Mặc Liên liền hô lên, nhanh chóng chạy tới. Mạnh Kỳ thì chậm rãi đi phía sau.