Chương 21: Mặc Liên! (2)
Lăng Nguyệt bị nắm tay, chỉ liếc Mặc Liên một cái. Mặc Liên bị Lăng Nguyệt liếc một cái cũng không có cảm giác gì rất tự nhiên mà cầm tay của cô. Lăng Nguyệt trừng mắt với Mặc Liên một cái rồi lạnh lùng nhìn người ở xung quanh "Còn đứng ra đó làm gì nữa! Muốn đi kí tên vào sổ Diêm Vương hả?"
Người vây quanh nghe vậy liền cấp tốc chạy đi, ngu mà ở lại, không thấy hai bọn họ đang có gian tình sao? Ở lại chẳng khác gì đắc tội với hai người đó!
"Chủ quán cho 2 bát hoành thánh nữa!" Lăng Nguyệt liếc mắt người bán rong đang sợ hãi nhìn nàng, lạnh lùng nói, cô còn chưa có no nha! Nhìn Mặc Liên ngồi trước mặt, hắn vẫn luôn trưng ra bộ mặt đáng yêu, không hiểu chuyện đời. "Này huynh ăn nữa không?"
Mặc Liên 'nhìn' Lăng Nguyệt, gật gật đầu "Đói! Chưa no."
Lăng Nguyệt cười cười, hai mắt sáng lên "Huynh tên gì a?" Trời ơi! Cái mặt đó đáng yêu chết đi được! Còn đáng yêu hơn trong truyện tranh nữa a!
Chủ quán lúc này đem 2 bát vằn thắng ra, Mặc Liên và Lăng Nguyệt điều bắt đầu ăn.
"Mặc. Còn ngươi? " Mặc Liên ăn đến nỗi má phồng lên nhìn rất đáng yêu.
"Gọi ta là Nguyệt đi! Ăn nào, lát nữa ta dẫn ngươi đi chơi! " Lăng Nguyệt như có như không cười nói... Không sai đây chính là Mặc Liên Tôn Thượng! Cũng là một nam phụ thảm thương nhất trong Phượng Nghịch Thiên Hạ! Đặc biệt nhất chính là, nhân vật mà cô thích nhất trong truyện, có thể nói là trở thành fan não tàn luôn đi!
Lăng Nguyệt ăn xong trước ngồi ngắm Mặc Liên, than thầm trong lòng "Đúng là đời không như mơ a ~ Mặc Liên dễ thương thế này mà tg lại cho Mặc Liên chết thảm hại. Không được, Lăng Nguyệt ta nhất định phải sửa lại cái kịch bản sai lầm này. Mà khoan đã, nếu như Mặc Liên nhìn thấy được thì sẽ mạnh hơn, mạnh hơn thì sẽ không chết. Lăng Nguyệt ta cái gì cũng biết mà sao lại không thể chữa mắt cho hắn được." Lăng Nguyệt vừa nghĩ vừa cười.
Mặc Liên đang ăn thì cảm thấy một ánh đang nhìn mình. Ngẩng đầu lên hỏi "Nguyệt, mặt ta có cái gì sao?" Sao cứ nhìn hắn hoài vậy? Nhưng mà hắn thích!
Lăng Nguyệt cười tươi bỡn cợt nói "Ta đang nghĩ... Ta có lẽ là thích ngươi rồi!" Đùa một chút cũng chẳng sao! Dù gì nhân vật Mặc Liên này được thiết kế theo mẫu người đơn thuần không hiểu chuyện đời, chắc cô nói yêu hắn, hắn chưa chắc đã hiểu.
Mặc Liên nghe thấy vậy chỉ nhíu mày rồi ăn tiếp, nhưng nếu chú ý, thì sẽ thấy đôi tai của hắn đỏ lên. Hồng Liên từng nói với hắn, nếu có người thích hắn thì sẽ nói với hắn là nàng thích hắn, nếu hắn cũng thích nàng vậy thì sau này cả hai sẽ cưới nhau, rồi ở bên nhau. Nguyệt là đang nói nàng ấy thích hắn sao? Sao mà tim đập nhanh vậy nè! Không phải là... trúng độc rồi chứ?
"Nè! Mặc, ăn xong chưa? Chúng ta đi xem pháo hoa." Lăng Nguyệt hối thúc, đêm nay nghe nói có pháo hoa, nên cô mới đi tới đây xem. Không ngờ gặp nhân vật ngoài ý muốn.
Mặc Liên nghe vậy liền gật đầu đứng dậy, tay đưa ra nhanh chóng nắm lấy tay của Lăng Nguyệt.
Lăng Nguyệt nhìn tay của mình bị Mặc Liên nắm, nhướng mày lên. Đây là muốn thả thính cô hả? Xin lỗi nhé! Chỉ có cô đây mới có quyền thả thính người ta nhé! Không ai thả thính được cô đâu!
"Mặc! Ngươi nắm tay ta có phải là... " Lăng Nguyệt xích tới gần Mặc Liên, cười ái muội nói.
Mặc Liên hơi nghiêng người tránh đi, mặt hiện lên vài tia đỏ ửng nhưng rất nhanh biến mất, nhanh đến nỗi Lăng Nguyệt cũng không biết chuyện này sảy ra.
"Chủ nhân! Có pháo hoa phải không? Cho ta ra! Cho ta ra xem a!!!" Tiếng gào rú của Kim Mao lại vang lên, làm Lăng Nguyệt mất hứng đi trêu chọc Mặc Liên.
"Mèo vàng, đêm thanh gió nóng, mang theo lông đi xem pháo hoa có vẻ rất nóng, hay là ta giúp ngươi công tác lại một chút bộ lông, sau đó dẫn ngươi đi xem?" Lăng Nguyệt châm chọc.
"Hu hu... Chủ nhân bạc đãi ta..."
"..." Được lắm mèo vàng! Học nhanh lắm! Lăng Nguyệt khóe miệng giật giật.
Mặc Liên thấy Lăng Nguyệt đứng mãi không phản ứng lại thì giật nhẹ tay cô "Đi."
Lăng Nguyệt phản ứng lại, liền nhìn Mặc Liên một chút, rồi hiểu ra. Nàng định dẫn hắn đi xem pháo hoa, quên mất a~
"Đi thôi! Mua thêm vài thứ để ăn nữa, rồi lên nóc nhà xem!" Lăng Nguyệt gật đầu nhàn nhạt nói.
Mặc Liên nghe ăn liền gật đầu "Đi."
"Đi thôi!" Lăng Nguyệt kéo Mặc Liên đi mua vài cái bánh hoa quế và một vò rượu tửu nhi hồng, rồi cả hai nhảy lên nóc nhà ngồi.
"Bùm!" Trên trời pháo hoa nở rộ rực rỡ.
Mặc Liên nghe thấy tiếng pháo hoa nổ thì đứng bật hẳn dậy, làm tư thế phòng bị. Lăng Nguyệt thấy vậy liền ôm bụng cười ha hả.
Mặc Liên nghe thấy tiếng cười của Lăng Nguyệt thì hơi khó hiểu 'nhìn' cô.
Nhìn cái bản mặt ngu ngơ của Mặc Liên, Lăng Nguyệt lại một lần nữa cười phì lên "Là tiếng pháo hoa đó." Nói xong, cô đứng dậy đi tới gần Mặc Liên. Đưa tay lên mắt hắn, mở miệng niệm chú, đôi mắt chuyển từ từ sang màu tím đẹp mắt. Hào quang màu tím từ bàn tay Lăng Nguyệt từ từ truyền tới mắt của Mặc Liên.