Y Thiên Khuynh Thành [Phượng Nghịch Thiên Hạ]

Chương 20

Chương 20: Mặc Liên! (1)
"Tiểu thư! Em..." Đông Lăng nhìn bộ dáng hiện tại của mình thì ngốc lăng ra, chuyện gì thế này a? Nàng... nàng... tu vi của nàng... Bát tinh triệu hồi sư???

"Ta cũng không biết, cái này thì khi nào em tự hỏi Lăng Nguyệt tỷ đi." Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói, khóe môi khẽ cong lên một đường cong nhỏ khó mà nhận ra , tỷ tỷ lúc nào cũng nghĩ tốt cho nàng cả.

"Vâng! tiểu thư." Đông Lăng gật đầu nói, chuyện này hẳn là Lăng Nguyệt đại nhân biết, lúc nãy không hiểu sao, nàng có cảm giác như bị thiêu đốt đi thân thể lẫn linh hồn của mình, rồi lại có cảm giác được vun đắp lại thân thể, cảm giác đó không thể nào tả nổi được.

"Em vào trong đi, lúc nãy có chuyện muốn nói sao?" Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu đi vào trong phòng, lạnh nhạt nói.

"Đúng vậy ạ! Là chuyện Tuyết di nương bảo người đêm nay cùng họ đi dự dạ tiệc..." Đông Lăng đi theo Hoàng Bắc Nguyệt vào trong, nhẹ giọng nói.

......

Lăng Nguyệt sau khi về phòng trọ của mình, liền từ không gian lấy ra một bình thủy dược, được đựng trong một lọ thủy tinh, rất tinh sảo. Không do dự nàng một hơi uống sạch, rồi cất cái lọ vào không gian.



"Linh Linh!" Lăng Nguyệt nhẹ giọng nói.

"...Chủ nhân... có việc sao?" Một lúc sau trong phòng vang lên âm thanh ngọt ngào nhưng đầy lười biếng.

"Ra đây, ta có việc nhờ." Lăng Nguyệt nhàn nhã nói. Đây là khế ước thu đầu tiên của nàng - Thượng Cổ Thần Thú Mỹ Nhân Ngư Yêu Linh. Tuy nói là Thượng Cổ Thần Thú nhưng mà chỉ biết  ngủ suốt ngày.



Thủy Linh.

"Ta muốn thăng cấp, làm một kết giới an toàn cho ta." Lăng Nguyệt lạnh nhạt nói.

Thủy Linh gật gật đầu rồi nhìn chăm chú vào Lăng Nguyệt, nhíu mày nói "Chủ nhân! Ngươi lại dùng thứ đó rồi."

Lăng Nguyệt gật đầu "Ừm! Ta muốn thăng cấp có hiệu quả hơn, đau một chút cũng chẳng sao." Kiếp trước muốn tăng dị năng cô còn liều mạng hơn bây giờ nữa, chút đau đớn này có là gì?

"Dùng nhiều không có tốt." Thủy Linh không đồng ý nói, là chủ nhân của nàng tất nhiên phải khác người thường, nhưng mà như thế này có hơi quá đáng với bản thân hay sao? Thật không hiểu chủ nhân làm như vậy là có ý gì?

"Ta biết. Thôi ngươi tạo kết giới đi." Lăng Nguyệt gật đầu lạnh lùng nói, dùng xong tất nhiên sẽ có tác dụng phụ, nàng tất nhiên là biết rồi, chỉ là bất lực 1 tuần thôi sao? Chẳng có gì to tác khi có kết giới của Thủy Linh. Có kết giới thì cô muốn ngủ trong này 10 năm cũng chẳng ai vào đây gϊếŧ cô được cả.

Thủy Linh xì một cái, vung tay lên, kết giới màu xanh lam được kết lập.

--------------------1 tháng------------------

Lăng Nguyệt sau khi thăng cấp đã qua 3 tuần, trong thời gian này đã xảy ra nhiều việc, khiến Lăng Nguyệt rất chán nản, lí do là "không xem được kịch hay rồi". Làm cô muốn nổi khùng hơn nữa là tại sao đêm đó không đi dự dạ tiệc với Bắc Nguyệt chứ??? Để cho bọn nam chủ, nam phụ có đất mà diễn, nếu sau này bọn đó bắt Bắc Nguyệt của cô thì sao? Kế hoạch cùng Bắc Nguyệt chu du thiên hạ của cô không phải là bị hủy hết sao???

Hôm nay Bắc Nguyệt mới từ Phù Quang Sâm Lâm mới về, cô vừa mới qua thăm xong, bây giờ đang rảnh rổi, thôi thì đi dạo cho vui đi, đêm nay hình như là có lễ hội thì phải, đẹp thật! Đi tới đâu đèn sáng trưng tới đó.

"Chủ nhân! Ta muốn ăn kẹo hồ lô!" Kim Mao trong không gian gào lên, kẹo hồ lô nghe đồn là rất ngon, nó muốn nếm thử a!

"Mi là con cái hả? Sao lại thích đi ăn kẹo hồ lô?" Lăng Nguyệt nhìn qua ông lão bán kẹo hồ lô gần đó, nhưng mà không ai mua cho lão ta cả. Đi theo bên cạnh lão là một tiểu tử mặt mày sáng sủa, cũng là dạng lớn lên là đẹp giai đó nha.

"Ta vốn là cái à không là nữ! Chủ nhân! Mua cho ta đi!!!" Kim Mao trong không gian gào lên, nó có chỗ nào giống con đực chứ??? Nó hiền thục như vậy mà!!!

Lăng Nguyệt nghe vậy thì bĩu môi, đi qua phía lão già bán kẹo hồ lô. "Ông ơi! Lấy cho cháu 2 cái kẹo hồ lô ạ."

Lão già nghe thấy có người mua thì mừng quýnh lên, hôm nay có tiền để mua đèn cho cháu mình rồi. Nhìn tiểu cô nương một thân bạch y cao quý, đeo mạng che mặt, nhưng rõ là có dung mạo khuynh thành." Tiểu cô nương, mua thêm vài cái giúp lão đi, hôm nay ta muốn mua cho cháu trai của mình một cái l*иg đèn nhưng bán mãi mà không ai mua, cho nên hiện tại không có tiền, cô nương xem..."

Lăng Nguyệt nhìn tiểu tử núp phía sau lưng lão già trưng đôi mắt long lanh không tạp chất nhìn cô, khóe môi khẽ cong "Lão gia gia, vậy  đi! Cháu mua hết chỗ kẹo hồ lô này của ông. Một kim tệ này ông cầm đi."

Nói xong cô thu đống kẹo hồ lô đó vào không gian, nơi Kim Mao đang nằm, Kim Mao thấy một đống kẹo hồ lô trước mắt thì thèm thuồng chảy nước miếng, không chần chừ biến thành một tiểu cô nương, cầm kẹo hồ lô lên ăn.



Kim Mao.

"Cảm ơn cô nương, cảm ơn cô nương... Tiểu Hoàn! Mau cảm ơn tỷ tỷ đi." Lão già xúc động luôn miệng cảm tạ Lăng Nguyệt.

"Cảm ơn tỷ tỷ." Khương Hoàn cười ngọt ngào với Lăng Nguyệt, cúi đầu cảm tạ nàng.

Lăng Nguyệt chỉ cười cười rồi rời đi, hiện tại nàng đói a~ Đi tìm cái gì ăn cái đã!

Ngó nhìn xung quanh một hồi rồi quyết định đi ăn hoành thắng, lâu rồi chưa ăn nó, bỗng nhiên thấy thèm, quán rất đông người, ngồi ở đâu đây? Lăng Nguyệt bĩu môi, nhiều thế này, hơn nữa toàn là người... Ý! Chỗ kia chỉ có một người ngồi kìa! Qua đó đi! Quyết định xong Lăng Nguyệt nhanh chóng đi qua đó, rất tự nhiên mà ngồi xuống.

Nam tử ngồi đối diện ngẩn mặt lên nhìn cô một cái, rồi cúi đầu ăn tiếp. Lăng Nguyệt có chút thú vị nhìn nam tử trước mặt, nam tử này thật đáng yêu nha! gặp qua nhiều nam tử, đẹp giai, yêu nghiệt rồi, nhưng vẫn chưa từng gặp qua nam tử nào mà có khuôn mặt đáng yêu đến vậy a!!! Nhưng mà mặt này có chút quen quen nhỉ? Mắt lại bị mù... không không đúng, không phải là mù... Mà thôi kệ đi! Quan tâm nhiều vậy làm gì?

"Lão bản cho một bát vằn thắng." Lăng Nguyệt hô lên.

"Một bát nữa." Nam tử lạnh lùng nói.

Lăng Nguyệt nhìn nam tử, rồi lại nhìn đống bát bên cạnh hắn, khóe miệng không khỏi giật giật, ăn nhiều vậy? Chắc hẳn là đói bụng lắm nhỉ?

"Nè! Ngươi ăn nhiều vậy mà còn chưa no sao?" Lăng Nguyệt cất giọng đùa cợt nói, nói xong không khỏi ngẩn người ra, đã bao lâu rồi nàng chưa dùng cái giọng điệu này đùa cợt ai? Nàng cũng không nhớ nữa a...

Nam tử đó quay qua 'nhìn' cô một lát rồi phun ra một chữ "Sắp."

Lăng Nguyệt cứng họng, đừng tiếc chữ như vàng vậy chứ! Không có người theo đuổi đâu, nếu có thì chắc là kẻ khác người rồi. (Vâng và tỷ cũng là một kẻ rất rất khác người!)

Hồng Liên đang ở Lạc Nguyệt Cốc, tự nhiên hắc xì một cái, tự lẩm bẩm "Chắc là Mặc Liên chết tiệt đó nhắc nàng rồi, đã bảo là không nên một mình ra ngoài rồi mà không nghe, đúng là kẻ mù đường!"

Hai tô hoành thắng được tiểu nhị bưng ra, đặt trên bàn. Nam tử và Lăng Nguyệt liền bắt đầu ăn, hai người ăn rất nhanh, nhưng không làm mất mỹ cảnh, ăn cũng rất đẹp.

Kết quả nam  tử kia ăn rất nhanh, ăn xong liền đứng dậy định đi, Lăng Nguyệt khó hiểu nhìn hắn, định bắt nàng trả tiền à? Ăn xong rồi đi, không trả tiền à? Này nàng với hắn không quen biết nhau nha! Mới hỏi hắn có một câu à!

  Người bán hàng rong vốn mặt mày hớn hở, nhưng vừa thấy hắn xoay người, vẻ mặt tên đó trong nháy mắt trầm xuống, từ trong quầy hàng nhanh chóng chạy tới cản đường.

"Công tử, ngươi còn chưa có trả tiền!" Một thân quần áo tốt như vậy, nhìn qua không giống người không có tiền nha!

"Tiền?" Thiếu niên nghi hoặc hỏi: "Đó là thứ gì?"

Lăng Nguyệt nghe vậy suýt nữa phun vằn thắng trong miệng ra, ôm bụng mà cười, tên này không biết tiền là gì sao? Đùa nhau hả? Khoan đã... sao cái đoạn này có quen quen nhỉ... 

Đúng rồi! Sao lại quên chứ! Nam phụ mà mình thích nhất trong Phượng Nghịch Thiên Hạ - Mặc Liên!

Người bán hàng rong lập tức sa sầm nét mặt: "Công tử, ta nói ngươi này, ta đây là người làm ăn nhỏ, ngươi cũng đừng đùa giỡn ta! Ăn xong thì phải trả tiền, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi đừng nói với ta đây là lần đầu tiên ngươi xuất môn nha!"

Ăn cái gì phải trả tiền cái đó, quan niệm này quả thật là lần đầu tiên vị thiếu niên này nghe thấy!

Hắn mờ mịt, hắn căn bản không biết thứ gọi là tiền này là cái gì, thì ra muốn ăn cái gì còn phải dùng một loại đồ vật khác để trao đổi!

Từ khi đi theo Hồng Liên cho đến bây giờ, hắn chưa bao giờ phải băn khoăn về phương diện này!

  "Không có tiền!" Hắn dứt khoát nói.

"Hắc hắc! Ta nói ngươi này, đã không có tiền sao còn dám chạy tới chỗ này ăn! Ngươi cố tình đùa giỡn ta có phải không? Nhìn ngươi ăn mặc cũng giống người phú quý, thật không ngờ lại là một tên giang hồ bịp bợm!"

Thanh âm của người bán hàng rong này quá lớn, thoáng một cái xung quanh đã chật kín người vây xem.

Nhìn gã thiếu niên gầy yếu đứng đó, mọi người cũng bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Hầu hết đám người này đều là những người buôn bán nhỏ, bình thường cũng có qua lại giúp đỡ nhau, khi chứng kiến người bán vằn thắn bị thua thiệt, bọn họ đương nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Lăng Nguyệt thấy vậy liền bĩu môi đứng dậy lạnh lùng nói "Người của ta, các ngươi dám động vào? Không phải chỉ là một chút tiền lẽ thôi sao?" Nói xong cô ném cho tên đó một thỏi kim tệ.

"Độc... Độc... Thiên Nguyệt đại nhân?" Có người trong đám đông thốt lên, lần đi Nguyệt Lạc Cốc làm nhiệm vụ cùng Độc Thiên Nguyệt đại nhân và Hí Thiên đại nhân, hắn có tham gia, nên biết vị Độc Thiên Nguyệt đại nhân này.  

Lăng Nguyệt xem như không nghe thấy, đi tới túm tay Mặc Liên kéo về chỗ ngồi cũ.

Mặc Liên cúi đầu 'nhìn' tay của mình bị người khác nắm, thật ấm áp... hắn lật tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt.