Y Thiên Khuynh Thành [Phượng Nghịch Thiên Hạ]

Chương 2

Chương 2: Xuyên qua ( 2 )
Sau khi Lăng Nguyệt được đưa vào hố thời không Minh Giới tưng bừng hẳn lên, ai ai cũng âm thầm lau mồ hôi đại ác bá được đưa đi rồi, may thật còn chưa đem đi đến đá tam sinh nếu không thì bọn họ chết mất, mong lần này đi thì đừng có về nữa bọn họ chịu không nổi ác bá này giày vò.

...***...

'' Ưʍ.........'' Lăng Nguyệt đau đớn rêи ɾỉ, xuyên qua ai cũng phải đau đớn toàn thân thế này à? đau quá.... vừa tỉnh lại sau cơn mê bây giờ lại hôn mê một lần nữa.

Mở mắt ra một lần nữa bây giờ trời vừa rạng sáng, cô chớp chớp mắt đánh giá xung quanh.... cô cư nhiên nằm giữa một bông hoa giống hoa sen khổng lồ mọc giữa hồ , cô nhìn bản thân mình giữa mặt hồ, vừa nhìn cô liền ngây ra đây là một thân thể khác là chắc rồi, nhưng.... thân thể này chỉ có 6 tuổi , đôi mắt to tròn đen láy khuôn mặt còn đẹp hơn cô quá đáng yêu đi, làn da trắng trẻo mịn màng, nhưng sao cô không mang áo gì hết vậy trời.

Nhớ lại điều kiện mà mình đưa ra cô thử kiểm tra không gian phòng thí nghiệm của mình nhưng vừa nhìn thì kinh ngạc há hốc mồm,rộng quá đi mà căn biệt thự của cô cũng chuyển vào đây chiếm một góc nhỏ trong không gian à ngoài ra còn có một ngôi nhà trúc nhỏ gần cái hồ khác nữa, còn lại là đủ thứ cỏ dại kì lạ mà cô không biết.

Lăng Nguyệt quyết định vào căn nhà trúc xem thử, dù sao phòng thí nghiệm của cô cô cũng đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.

Vào căn nhà trúc thì cô cảm thấy rất thỏa mái, căn nhà trống trải chỉ có một bộ bàn ghế trúc, một cái giường băng nhìn là biết đồ tốt, phía sau có một phòng toàn sách, cô cầm một bản ra xem thử rồi nhếch miệng cười, đây là thư gửi cho cô

'Lúc này cô hẳn là xuyên qua rồi nhỉ, chúng tôi làm theo yêu cầu của cô cho cô đến đây, thân  thể của cô bây giờ chính là làm được từ Thất Hàn Tâm Linh Liên là được thiên địa tạo hóa mà ra, cô sẽ có thiên phú nghịch thiên không ai bằng,  máu của cô có thể cải tử hồi sinh nhưng đây cũng là mối họa ngầm của cô vì nó rất thu hút mọi thứ có hại với cô nên tốt nhất cô phải nắm giữ huyết mạch của mình và tăng thực lực nếu không cô chỉ còn con đường chết, à toàn bộ sách ở đây điều có lợi cho cô đó...vậy nhé, chúc may mắn! à quên đây là Phù Quang Sâm Lâm nếu thực lực của cô chưa đủ mạnh thì đừng ra ngoài tìm đường chết.'

''Tu luyện thì tu luyện dù sao bây giờ cũng vào đường cùng rồi có nói gì cũng không có ích, chỉ mong cốt truyện đừng có vào sớm.'' Lăng Nguyệt lẩm bẩm nói rồi quay người đi.

....***....

10 năm sau tại Phù Quang sâm lâm.

"Ta nói này! Tộc Thanh Sâm Lang dạo này muốn bị chỉnh à? Sao cứ đến tìm ta mãi thế.'' Một tiểu cô nương lớn lên rất đáng yêu đứng trước một đám ma thú Thanh Sâm Lang cất giọng nói ngọt ngào nhưng đầy gai nhọn với đám thú trước mặt.



 Và đây chính là Lăng Nguyệt sau mười năm tu luyện bây giờ cô đã là Huyền cấp cao thủ, và khống chế được huyết mạch của mình để không bị lộ ra ngoài, nói chung cô có thể ra ngoài và chơi với đám ma thú này rồi.

''Rống!!!'' Nhân loại là do ngươi lấy báu vật của tộc ta, mau trả lại nếu muốn sống, một con Thanh Sâm Lang đầu đàn phẫn hận rống lên.

''Cái gì chứ, ta chỉ có lấy vài viên linh thạch luyện vũ khí thôi có cần nói quá không vậy?'' Lăng Nguyệt hống hách nói, tay chỉ kiếm vào đám ma thú.

"Rống !!!'' Không phải! Thứ ngươi lấy chính là quả trứng trong hang động.

''Cái đó ta trả không được, mẹ nó chứ! Ta mới cầm vào liền thành huyết khế ngươi tưởng ta muốn lắm sao? Hơn nữa quả trứng đó còn chưa nở nữa ta đâu biết nó là cái gì?''Lăng Nguyệt tức giận nói, hôm đó cô thiếu  nguyên liệu nên mới đi kiếm, vào hang ổ bọn ma thú này thấy một quả trứng có hoa văn kì lạ nên cầm lên xem ai ngờ bị quả trứng đó cưỡng chế huyết khế, bây giờ nghĩ lại mà thấy tức.

'' Rống!!!" Nhân loại ngươi ngụy biện cho vừa thôi, bọn ta đâu có thể đυ.ng vào nó, ngươi không muốn trả chứ gì? Vậy thì chết đi!

Thanh Sâm Lang đầu đàn phẫn  nộ tấn công cô đồng bạn Thanh Sâm Lang phía sau cũng đồng loạt tiến lên.

''Do các ngươi tự tìm đường chết! Đừng trách ta không nhắc nhở!'' Lăng Nguyệt lạnh lùng nói sau đó nâng kiếm lên chém tới, kiếm khí ngút trời xông thẳng mà đến, cảnh tượng máu me mà hoa lệ nhưng đáng tiếc là không ai nhìn được.

Nhìn đám xác ma thú Lăng Nguyệt chẹp chẹp miệng nói '' Hôm nay ăn thịt sói nướng.'' 

Cũng đến lúc phải đi ra ngoài rồi, 10 năm ở trong này rồi nhỉ, rời đi cũng có chút đáng tiếc.

Lăng Nguyệt thở dài.

Mà thôi kệ đi, sau này còn gặp lại mà! Ha ha ha... lão nương đây đâu phải 1 đi không trở lại đâu chứ!