Chương 3: Là một tiểu hồ ly.
Lăng Nguyệt đang nướng thịt sói ngon lành thì cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng nhìn mình à đúng hơn là miếng thịt nướng thơm phức trên tay cô, tất nhiên cô không để ý tới và nướng thịt tiếp, muốn thì tự đi mà kiếm ở đây không có đâu cưng.Nghĩ vậy nhưng Lăng Nguyệt hình như quên bén một núi thi thể Sâm Thanh Lang bên kia.
Nhưng mà ánh mắt nóng bỏng đấy cứ nhìn cô hoài rất khó chịu, cô có cảm giác nếu mà mình ăn hết thịt nướng này thì nó sẽ lăn ra khóc vậy.
Thế là lòng từ bi của cô lại mở ra quay lại nhìn về nơi có ánh mắt kia, đó là một bụi thảo dược Thanh Xuân Thảo tác dụng để chữa thương, trong bụi cây một con hồ ly trắng nhỏ hình nhưng nó bị thương rất nặng máu me cả người nhìn rất đáng thương, nó nhìn cô với ánh mắt vừa nóng bỏng vừa phòng bị, làm cô cảm thấy nó rất đáng yêu.
''Tiểu hồ ly ngươi có muốn sống hay không?'' Lăng Nguyệt cười với con hồ ly ôn nhu nói.
''Ngao!!'' con hồ ly yếu ớt lên tiếng, ánh mắt tò mò nhìn Lăng Nguyệt.
''Muốn sao? vậy được trước tiên ngươi phải nghe lời ta không được phòng bị và phối hợp theo ta để chữa trị.'' Lăng Nguyệt nghiêm túc nói, đây là quy tắc của cô muốn cô chữa trị thì phải trừ bỏ phòng bị và phối hợp theo nhưng phải xem cô có tâm tình hay không thôi, tất nhiên tiểu hồ ly này làm cô rất có tâm tình nên cứu thôi.
''Ngao!!!'' tiểu hồ ly nhỏ giọng ngao một tiếng ánh mắt đã mất đi sự phòng bị, nó không biết tại sao phải tin vào nhân loại này nhưng ánh mắt tự tin cuồng vọng đó làm cho nó không tự chủ mà tin vào đó.
''Ha ha rất tốt tiểu hồ ly, ta rất thích tính cách của ngươi đó, nhưng là lần sau đừng có mà dại tin vào ai khác như vậy đó.'' Lăng Nguyệt cười to nói, cô bắt đầu thích tiểu hồ ly đó rồi nha.
''Ngao.'' Nhân loại này rất khó hiểu tại sao vừa khen vừa trách móc nó?
Lăng Nguyệt không trả lời mà đi tới ôm tiểu hồ ly vào lòng rồi trở lại chỗ ngồi bắt đầu chữa trị cho nó.
Đầu tiên cô lấy nước trong không gian tắm sạch cho nó rồi xử lí các vết thương, băng bó lại sau đó cho nó ăn một viên đan dược chữa thương, cuối cùng truyền một ít linh khí qua người nó khiến nó thoải mái chút ít.
''Ngao!!!'' Tiểu hồ ly thoải mái rên nhẹ một tiếng, rồi nằm trong lòng cô ngủ một cách thoải mái.
Lăng Nguyệt thấy vậy liền cười nhẹ ôn nhu vuốt mái lông mượt mà của nó sau đó nướng thịt tiếp.
Trời tối tiểu hồ ly tỉnh lại vì đói, nó đưa mắt nhìn quanh, thấy mình đang nằm trong đống y phục ấm áp của nhân loại kia, còn nhân loại kia thì ngồi phía xa hấp thu tinh nguyệt của thiên địa, đúng! là hấp thu tinh nguyệt của thiên địa giống nó dùng để tu luyện, nhưng làm sao có thể chứ! nhân loại không có cách nào hấp thu được như vậy, muốn hấp thu được thì phải là thứ được thiên địa tạo thành mà nên, rõ ràng nó nhận được khí tức của nhân loại trên cô nương kia mà?
Cảm nhận được ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn mình Lăng Nguyệt mở mắt ra ánh mắt rõ ràng không còn là màu đen nữa mà là màu tím lạnh băng không cảm xúc.
Tiểu hồ ly thấy vậy liền giật mình, ánh mắt đó thật đáng sợ, thật sự đáng sợ nghĩ thôi mà thấy sợ.
Nhìn thấy tiểu hồ ly sợ hãi nhìn mình thì cô thu lại cảm xúc của mình ánh mắt lại trở về màu đen láy đầy tự tin cuồng vọng và ơ thờ trước mọi thứ như là cái gì cũng không vào được mắt của mình.
''Tiểu hồ ly tỉnh rồi sao? ngươi còn bị thương ăn một chút rồi nghĩ ngơi đi đừng làm phiền ta tu luyện.'' Cô cất giọng nói trong trẻo mát mẻ như làn suối rót vào lòng người, tay chỉ về trên tảng đá gần đống lửa, ở đó có một miếng thịt nướng thơm lừng.
Tiểu hồ ly không suy nghĩ nhiều về chuyện lúc nãy nữa ngao một tiếng với Lăng Nguyệt rồi chạy đi ăn thịt nướng, xong xuôi nó cũng không ngủ mà đi đến gần Lăng Nguyệt tu luyện chữa thương.
Lăng Nguyệt đang tu luyện mở mắt ra nhìn tiểu hồ ly bên cạnh tu luyện đôi mắt lóe lên chút kinh ngạc rồi nhắm mắt lại tu luyện tiếp.
Một đêm bình an qua đi.
Hình đây nha~