Chương 14: Băng Linh Huyễn Điểu.
"Bắc Nguyệt có muốn đi tiếp hay không? Mất thời gian quá! Ta còn muốn tìm vại loại thảo dược về luyện đan nữa a~" Lăng Nguyệt ghé sát vào tai Bắc Nguyệt nhỏ giọng nói."Ừm... Tỷ là luyện dược sư hả? " Hoàng Bắc Nguyệt hỏi, dù đã suy đoán ra Lăng Nguyệt chính là luyện dược sư, nhưng suy đoán và chắc chắn là hai kiểu ý khác nhau. Dù gì luyện dược sư ở đại lục này cũng rất hiếm, có phải là cải trắng đâu mà đâu đâu cũng có.
"Tất nhiên! Ta còn là luyện Độc sư nữa đó! Dù là Thần Thú cũng phải thua trước độc mà ta luyện ra! Sao? Muốn học không?" Lăng Nguyệt kiêu ngạo nói, khuôn mặt hơi ngẩn cao, ánh mắt tràn đầy tự tin ngông cuồng.
"Muốn chứ! Nhưng mà muội sẽ không nhận tỷ làm sư phụ đâu." Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu nhàn nhạt nói, nàng chỉ nhận một người là sư phụ của mình thôi.
"Phì! Không nhận thì thôi! Ta sẽ dạy muội, sau này hai ta sẽ cùng nhau đi du hành tất cả đại lục trên thế giới này." Lăng Nguyệt tất nhiên sẽ biết trước đáp án này, nàng cũng không ép Bắc Nguyệt.
Trên này hai người đang nói chuyện, thì phía dưới Tiêu Trọng Kỳ đang nói chuyện với Thái Tử Chiến Dã, nói chính xác hơn là đang lập uy với đám lính đánh thuê.
Đúng lúc này từ rừng rậm đằng xa truyền đến từng tiếng nổ vang.
Hống hống hống hống hống hống...!!
Tiếng rít gào vang vọng thiên không.
Trời vốn màu xanh lam trong nháy mắt lại bị mây đen phủ kín.
Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cũng phát ra một chuỗi rít gào trầm thấp, thoạt nhìn cực kì giận dữ!
"Hình như đã xảy ra chuyện, Thái tử điện hạ, ngài hãy về cung trước, thuộc hạ đi tìm hiểu tình huống. "
Trung niên nam nhân cưỡi Linh Điêu luôn theo ở phía sau lúc này tiến lên nói. Trên cổ áo của hắn có sáu viên hỏa diễm châu lóe sáng kim quang chứngminh thân phận của hắn – Lục Tinh Triệu hoán sư!
"Vẫn còn sớm, ta cũng đi xem sao. "
"Lăng Nguyệt Tỷ! Chúng ta đi xem đi, con ma thú này rất mạnh! Muội muốn thu phục nó." Hoàng Bắc Nguyệt hưng phấn nói. Trong thân thể huyết mạch có chút sôi trào, nàng có thể cảm giác được, Linh thú có thể phát ra tiếng gầm gừ làm rung động thiên địa, đẳng cấp tuyệt đối không thua kém Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân!
"Hảo! Chúng ta đi! " Lăng Nguyệt gật đầu nói sau đó ra lệnh cho Phong Lang Dực, tiến tới nơi phát ra tiếng động. Trong lòng thầm nghĩ: Đây hình như là ma thú đầu tiên của Bắc Nguyệt-Băng Linh Huyễn Điểu nhỉ.
Được Phong Lang Dực đưa đi với tốc độ cực nhanh, Lăng Nguyệt và Hoàng Bắc Nguyệt trong nháy mắt đã đến nơi của Băng Linh Huyễn Điểu. Hoàng Bắc Nguyệt từ trên Phong Lang Dực nhảy xuống, bình an đáp đất phủ đầy băng. Lăng Nguyệt thì nhếch môi xem kịch nhẹ giọng nói "Thiên Lang thu lại uy áp của ngươi đi, nếu không ma thú người ta sẽ chạy đó."
"Chủ nhân, ta đã thu lại hết mức rồi, chỉ có mỗi mình người nhận ra thôi." Chủ nhân của nó yêu nghiệt quá rồi, nó chịu thôi...
"Ha hả... do ngươi không biết cố gắng thôi, tính kiêu ngạo của ngươi đúng là do truyền thừa mà có mà." Là do ngươi kiêu ngạo, luôn có một ý niệm muốn cho người ta biết mình là cường giả, nên dù có thu liễu bao nhiêu cũng không thể làm hoàn toàn được.
"Chủ nhân... nhân loại kia có... Vạn Thú Vô Cương! " Phong Lang Dực kích động nói, nó sống lâu vậy rồi đây là lần đầu nó thấy Vạn Thú Vô Cương không kích động là giả.
"Chẳng bằng một chén máu của ta." Lăng Nguyệt khinh thường nói, lần đó nàng cứu Thiên Lang đã phải hy sinh một chén máu của mình đó!
"...." Phải rồi... chủ nhân nói gì cũng đúng! Nó nói cái gì cũng sai! Nó đã lĩnh ngộ rồi!
"Phục tùng ta đi, Băng Linh Huyễn Điểu! " Tiếng nói của Hoàng Bắc Nguyệt đúng lúc này vang lên, thành công thu hút một người một thú nhìn qua.
Gào...
Một tiếng rít gào tràn ngập tức giận vang lên, bốn phía đồi băng lập tức vỡ tan, từng khe nứt to lớn lan tràn khắp toàn bộ mảnh băng lâm.
Ngay khi tiếng gầm giận dữ vừa phát ra Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã nhanh chóng hành động. Băng dực vừa đập xuống, nàng liền dùng tốc độ ánh sáng từ trong khe hở lướt ra, nhanh chóng chạy về phía trung tâm rừng rậm Nguyệt Lạc Cốc!
"Muốn chạy trốn sao? Tiểu nữ oa! " Băng Linh Huyễn Điểu gầm lên một tiếng, nhanh chóng xoay người đuổi theo.
Trốn ư?
Chờ chút nữa thì ai trốn còn chưa biết nha?
Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng cong lên lộ ra một cỗ tự tin cao ngạo.
Càng đến gần Nguyệt Lạc Cốc, khí tức kì lạ lúc trước càng xao động mãnh liệt. Gần rồi. Nàng từ trên vách núi đen nhảy xuống, hai tay mở ra, hoàn toàn không có bất kỳ công cụ phụ trợ nào, từ trên vách núi thật cao cấp tốc rơi xuống!
Trên đỉnh đầu chợt vang lên tiếng rít gào thật lớn, Băng Linh Huyễn Điểu đã đuổi tới. Đôi băng dực dùng sức vỗ một cái, ý đồ làm nàng nhanh chóng ngã xuống thành một đống thịt nát!
Giống như đã sớm ngờ tới động tác của Băng Linh Huyễn Điểu, Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên thò tay bắt lấy một sợi dây leo trên vách núi, thân mình rung động vững vàng giẫm lên vách đá thẳng đứng, bước chân cấp tốc trên vách đá di chuyển rồi búng người bật mạnh lên.
Sau đó, nàng thả dây leo ra, mặc cho thân thể mình rơi xuống!
Băng Linh Huyễn Điểu động tác vỗ cánh lại trở thành bay xuống phía dưới chân của Hoàng Bắc Nguyệt, thân hình to lớn khiến nó không có cách nào xoay người trong khe núi nhỏ hẹp này.
Hoàng Bắc Nguyệt vững vàng rơi xuống đỉnh đầu của Băng Linh Huyễn Điểu, tất cả những thứ này bất quá chỉ phát sinh trong nháy mắt!
Trên đỉnh đầu của Băng Linh Huyễn Điểu tỏa ra từng trận hàn khí dày đặc, nàng nhanh chóng đặt tay lên, nói:
"Ta nói lại một lần nữa, phục tùng ta, Băng Linh Huyễn Điểu! "
Vô số hắc khí từ trong lòng bàn tay tản mát ra, len lỏi qua lớp hàn băng cứng rắn, chui vào trong đầu của Băng Linh Huyễn Điểu.
Hống hống hống hống hống...
Băng Linh Huyễn Điểu ngẩng đầu lên, không ngừng hướng tới không trung rít gào, tròng mắt màu ngọc bích nhanh chóng bị hắc khí nồng nặc bao phủ,sau đó hắc sắc tinh quang chớp lóe rồi cấp tốc lui lại.
Băng Linh Huyễn Điểu tròng mắt vốn có màu ngọc bích trong suốt nay đã một màu xanh sẫm.
Trông thấy loại biến hóa này, Hoàng Bắc Nguyệt hài lòng nở nụ cười.
Linh thú mà nàng coi trọng, bình thường chỉ có hai con đường.
Phục tùng với nàng, hoặc là chết!
Rất rõ ràng con Linh thú trước mắt này chọn con đường đầu tiên, phục tùng!
Cùng Triệu hoán sư ở thời đại này không giống nhau, Hoàng Bắc Nguyệt sẽ không dễ dàng cùng Linh thú ký kết bản mệnh khế ước, bởi vì một khi khế ước thành lập, Triệu hoán sư cùng Linh thú sinh tử đã gắt gao liên hệ cùng nhau.
Nếu Linh thú vận khí không tốt mà chết trận, Triệu hoán sư cơ bản chỉ có một con đường chết.
Buôn bán không có lời như vậy nàng chưa bao giờ làm!
Tay chậm rãi từ trên đỉnh đầu của Băng Linh Huyễn Điểu dời đi, lòng bàn tay chậm rãi mở ra, phần lớn da thịt đã bị hàn khí tổn thương, mà trên vết thương máu chảy đầm đìa đó một khối hắc ngọc tĩnh lặng nằm.