Chương 13
Mạnh Yên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nên nói chuyện với ba mẹ."Tiểu Yên, sao con không ngủ?" Mạnh Ngọc Cương đang uống rượu, sau khi ăn xong ông thích rót một chén chậm rãi uống. Lý Thiến ngồi ở một bên đang sửa sang quần áo cầm trong tay.
"Ba mẹ, hai người bận rộn lâu như vậy, trong nhà mình đã gửi bao nhiêu tiền vào ngân hàng rồi ? ” Mạnh Yên cười hì hì cầm một cái chân gà lên gặm.
"Sao đột nhiên lại quan tâm tới chuyện này ? Không nhiều, đủ để dùng. ” Mạnh Ngọc Cương cười híp mắt, ”Muốn mua cái gì ? Nói đi, ba ba sẽ mua cho con. ”
"Con muốn mua một ngôi nhà. ” Mạnh Yên không hề để ý mà ném một câu, khiến vợ chồng Mạnh Ngọc Cương chấn động trợn mắt. Cảm giác đứa bé này muốn mua một ngôi nhà dễ dàng như mua một bộ quần áo bình thường vậy ?
"Nhà ? Chúng ta đâu có thiếu nhà ở. ” Mạnh Ngọc Cương không hiểu hỏi ngược lại,
Con muốn làm gì ? ”
Quan niệm cả đời này của bọn họ là chỉ cần một ngôi nhà để ở là đủ, kiếm tiền trang hoàng nhà cửa ở quê nhà đổi mới hoàn toàn, trước có thể khoe khoang với mọi người trong thôn. (đúng là tầm nhìn từ nhà bếp ra toilet =.=)
Mạnh Yên bĩu môi nói, "Nhiều một chút cũng chẳng sao. ” Ý tưởng của bọn họ quá mức lạc hậu, có chút tiền hoặc để trong ngân hàng hoặc sửa sang nhà cửa, quyết không đầu tư vào những vấn đề khác.
Mạnh Ngọc Cương cười to, "Đứa nhỏ ngốc, chúng ta không thể, mua thêm cũng vô ích, không có nghĩa gì. ”
Mạnh Yên khẽ buông tay im lặng, ”Nhưng để tiền trong ngân hàng cũng không có ý nghĩa gì. ”
"Đã nói con không hiểu, vậy có thể hưởng lãi suất, bây giờ còn rất cao."
Cao thế nào chứ, có thể so sánh được với đầu tư bất động sản sao ? Đầu óc Mạnh Yên suy nghĩ thật nhanh, ”Gia đình chúng ta muốn buôn bán, có một cửa hàng rất tốt, cũng không cần tốn tiền cho người ta mướn, lại hưởng lợi. ”
Lý Thiến nghe xong, trong lòng tính toán. ”Ông xã, con gái anh nói không sai, mỗi tháng chúng ta đóng tiền thuê nhà không bằng mua một cửa hiệu. ”
Mạnh Ngọc Cương suy nghĩ hồi lâu. ”Tốt thì tốt, chẳng qua sau này gia đình chúng ta cũng không kinh doanh mãi, sau này không có cửa hàng thì làm sao ? ”
"Cho người ta thuê nhà. ” Lý Thiến thốt ra, đầu óc của bà còn nhanh nhạy hơn Mạnh Ngọc Cương.
Mạnh Ngọc Cương cười nói, "Ra là vậy nhưng mà đắt quá. ”
Mạnh Yên thấy chuyện này đã được mở ra, trong lòng mừng rỡ, ”Không đắt, nghe nói cao ốc bên đường Hướng Dương chỉ có 2000 đồng/mét vuông. ”
"2000 đồng ? Rất đắt đó. ” Mạnh Ngọc Cương do dự, ”Mà nghe đâu chỗ đó không tốt, cũng không hề đông đúc. ”
Mạnh Yên kéo tay ông lay động, "Ba ba, bây giờ không tốt cũng chưa chắc sau này không tốt. ” Nếu như không phải lo sợ ba mẹ hoài nghi, cô rất muốn nói cho bọn họ biết nơi đó chính là vùng đất trù phú.
"Không được, đường Hướng Dương không bao giờ có thể náo nhiệt, chúng ta chỉ tốn tiền vô ích thôi. ” Đó cũng không phải là một con số đáng kể nhưng đối với việc Mạnh Ngọc Cương cực khổ kiếm tiền thì quá nguy hiểm.
Vẻ mặt Mạnh Yên gấp đến đỏ bừng, chuyện này không thể thất bại, cơ hội ngàn năm có một cứ như vậy mà trôi qua trước mắt cô, thế nào cô cũng phải sống chết. ”Đầu tư có hơi nguy hiểm nhưng lợi nhuận kiếm được không nhỏ. ”
Mạnh Ngọc Cương vỗ vỗ tay của con gái nói, ”Tiểu Yên, cuộc sống hiện tại của gia đình ta trôi qua rất yên ổn, cũng không cần phải liều mạng như vậy. ”
Mạnh Yên nhíu mày lại, cô biết ba cô nhát gan, không nghĩ tới lại bảo thủ như vậy. Nhưng nếu thật sự bỏ qua cơ hội này thật sự sẽ khiến cho người ta tức chết.
Mạnh Yên đảo mắt. ”Nếu không thì vậy đi, ba, coi như ba cho con mượn tiền. Nếu quả thật lỗ vốn, sau này con sẽ kiếm trả lại cho ba. ”
Mạnh Ngọc Cương không biết nên khóc hay cười lắc đầu, đứa nhỏ này lại cố chấp như vậy ? Thế nào cũng phải mua cho bằng được nơi đó ?
Lý Thiến thấy con gái gấp gáp đến mức muốn giậm chân, không đành lòng, ”Mạnh Ngọc Cương, nếu bỏ tiền vô ích thì thôi, đâu phải anh không biết tính tình con bé, không cho nó làm như ý muốn, nó sẽ rất khó chịu. ”
Mạnh Ngọc Cương đau đầu, ”Em đó, cưng chiều con bé như vậy. Con bé nó nhỏ như vậy thì biết gì. ” Vậy thì chuyện bà giúp con bé như vậy không đáng tin.
Lý Thiến không phục nói, "Sao nó lại không hiểu ? Chủ ý mở tiệm quần áo là của con bé, Tiểu Yên đã suy nghĩ ra cách đó. ” Kể từ lúc con gái giúp bà buôn bán, bà phát hiện con gái bà rất có khiếu kinh doanh, cảm giác nhạy bén. Có thể nói là thiên phú, trời sinh đã có khả năng.
"Ba ba, lúc này ba nghe con một lần đi, được không ? ” Mạnh Yên bắt đầu làm nũng, không thể nói bằng lời, chỉ có thể dùng chiêu này.
Mạnh Ngọc Cương do dự hồi lâu, ông nhìn con gái cầu xin, ông khẽ cắn răng, ”Được rồi, chỉ lần này thôi nhé, lần sau không được nói lý lẽ này nữa. ”
"Dạ, ba ba tốt nhất trên đời này. ” Mạnh Yên thuyết phục ông, trong lòng vô cùng vui vẻ, kéo tay ông nịnh hót.
Dù Mạnh Ngọc Cương có luyến tiếc cũng đành bỏ qua, có thể thấy gương mặt con gái hớn hở như vậy thì cũng liều mạng đánh cược lần này.
Ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, Mạnh Ngọc Cương liền bị Mạnh Yên lôi kéo đi xem nhà, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng tránh để ông lại đổi ý. Lý Thiến dứt khoát đóng cửa tiệm để cùng người nhà đi xem nhà.
Người phụ trách công trình nghe nói bọn họ muốn mua nhà, ánh mắt giống như sói đói thấy mồi, rất nhiệt tình tiếp đãi cả nhà. Nhà này được xây dựng rất đẹp, nhưng vẫn chưa bán được căn nào, thật là sầu não.
Ông chủ dẫn bọn họ đến xem, lại tính giá gốc cho bọn họ nghe. Mặt tiền nhà này từng là tiệm mì, có hai tầng. Cả ngôi nhà khoảng 80 mét vuông, chẳng qua phía dưới là 2000 đồng/mét vuông, nhưng phía trên chỉ có nửa giá. Tính tổng cộng là 12 vạn.
Mạnh Yên cười tủm tỉm nói, "Ba ba, thấy thế nào?"
Mạnh Ngọc Cương khó xử nhíu mày, ”Hơi đắt, nhà chúng ta… ” Tuy nói một năm nay bọn họ kiếm được chút tiền nhưng không có nhiều như vậy.
"Ông Mạnh, ông đừng thấy tình hình hiện nay không tốt mà bỏ qua, qua mấy năm nữa chắc chắn rất đông đúc. Đến lúc đó ông muốn mua cũng không được. Ngàn vạn lần không nên bỏ qua cơ hội này… ” Người phụ trách thấy tình hình không ổn thao thao bất tuyệt giới thiệu viễn cảnh tương lai tốt đẹp, xuất thủ đoạn thuyết phục ra để bán nhà. Cứ tiếp tục như vậy nữa tiền lương công nhân cũng không được phát, ông ta cũng đau đầu muốn chết.
Mạnh Ngọc Cương nghe vậy cảm thấy êm tai, nghe ông ta giới thiệu, trong lòng lay động, đầu óc nóng lên, đã muốn tiến vào.
Mạnh Yên thấy vậy mỉm cười, thầm nghĩ bản lĩnh khoe khoang lung tung của ông chủ này cũng giỏi thật, có điều vài năm sau không biết người này có hối hận không.
Mạnh Ngọc Cương nghe xong hồi lâu, rốt cục quyết định muốn mua ngôi nhà. Ông chủ kia nói có thể ứng trước một số tiền, sau này từ từ trả hết. Chuyện tốt như thế có thể tìm ở đâu, Mạnh Ngọc Cương không nói hai lời, đặt cọc hai căn. Lý Thiến há mồm muốn khuyên can lại bị Mạnh Yên kéo tay bà cản lại.
Lý Thiến thở dài trong lòng, nếu sau này ngôi nhà này không kinh doanh được thì mình sẽ cố gắng từ từ kiếm nhiều tiền hơn.
Một nhà ba người ký hợp đồng, đặt trước một cọc, hẹn mấy ngày nữa đến làm thủ tục rồi trở về nhà.
Mạnh Ngọc Cương nhanh chóng ra chợ đến chiều, Mạnh Yên vào phía trong nghỉ ngơi.
Lý Thiến vừa thu dọn quần áo thì bà nội Giang đi vào cười nói, ”Cả nhà đi đâu lâu vậy ? Có mấy khách hàng tới tìm, bà có dặn họ chiều hẳn tới. ”
"Cám ơn bà nội, chúng con đi mua nhà. ” Lý Thiến không nói dối bà, một năm này sống với nhau cũng như người nhà, không cần phải giấu.
Bà nội Giang thấy lạ hỏi, ”Nhà ? Nhà gì ? ”
Lý Thiến kéo bà nội Giang ngồi xuống, chậm rãi kể chuyện.
Sau khi nghe xong, bà nội Giang nói, ”Nhà bà mặc dù không thiếu mặt tiền chẳng qua nghe cũng không tệ, cũng nên mua một căn để dành. ” Có thể mở tiệm vải nhà họ Giang không thì cho thuê.
Lý Thiến vội vàng giải thích, "Bà nội Giang, bà phải suy nghĩ cho kỹ, khu vực kia thật sự không được. ” Mặc dù mình mua nhưng thật sự không vừa ý.
"Không sao, tiền để trong ngân hàng cũng được nhưng không có nhiều lãi suất. ” Bà nội Giang nhiều năm buôn bán, đầu óc cũng rất linh hoạt, đối với chuyện đầu tư cũng có rất nhiều kinh nghiệm.
"Bà thấy có vấn đề gì không ? ” Trong lòng Lý Thiến thấp thỏm bất an. Việc này tiêu tốn rất nhiều tiền, trước đây những con số này đối với bà là rất lớn.
"Sợ cái gì chứ? Mặt tiền làm cửa hàng không lẽ còn sợ có người không thuê ? ” Bà nội cười gật đầu, ”Phong thủy luân chuyển, nói không chừng mấy năm sau bên kia lại đột nhiên trở nên đông đúc. ”
"Hy vọng là vậy." Lý Thiến có chút an ủi, bà nội quen buôn bán khẳng định như vậy, chắc chắn sẽ không sai rồi.
"Cứ thoải mái đi, con làm việc đi." Bà nội Giang tính toán trong lòng, ngồi không yên đứng lên, ”Bà trở về nói chuyện với ông nó một chút. ”
Lý Thiến muốn tiễn, bà cười phất tay, vội vàng rời đi.
Quả nhiên ngày hôm sau nhà họ Giang cũng đi mua một căn, người nhà họ Mạnh nghe cũng yên lòng. Khả năng quan sát của người nhà họ Giang cũng rất tinh tường, nếu không thì cũng không nghe theo lời của nhà bên cạnh mà mua một căn nhà rồi.
Qua vài ngày sau khai giảng, Mạnh Yên vào lớp mới phát hiện một chuyện khiến cô đau đầu. Tưởng Thi Vũ kia cũng chuyển trường, hơn nữa còn là bạn học của cô, thật sự là oan gia.
"Mạnh Yên, tôi cũng học ở đây, về sau, chúng ta lại có thể tiếp tục tranh hạng." Bộ dạng Tưởng Thi Vũ vẫn vô cùng cao ngạo như cũ.
Ai muốn tranh hạng với cô ta? Thật sự là một người quá nhàm chán. Mạnh Yên đau đầu hỏi, "Không phải là cậu chuyển trường theo tôi chứ?" Nếu thật sự như vậy thì em gái này cũng rất cố chấp, sau này cô sẽ phải tránh đi.
"Cậu làm gì có mặt mũi lớn như vậy." Tưởng Thi Vũ châm biếm vài tiếng, "Ba tôi cho rằng trường này tốt nên mới chuyển đến đây học. ”
Vậy là tốt rồi, bộ dạng của em gái này còn chưa đến nỗi biếи ŧɦái. Mạnh Yên nhẹ nhàng thở ra bắt đầu đuổi người, "Tưởng Thi Vũ, mau về chỗ ngồi đi, giáo viên sắp tới rồi. ”
Tưởng Thi Vũ quan sát cô vài lần, kỳ quái cười cười, "Mạnh Yên, có phải thành tích của cậu giảm xuống không ? ”
Mạnh Yên vỗ về cái trán, thật sự là quá cố chấp, trong miệng toàn là thành tích học tập, "Không có rớt mà còn thăng hạng, cám ơn đã quan tâm." Người nọ luôn ước gì cô không tốt.
"Hừ, cậu chờ đó, tôi sẽ đánh bại cậu." Tưởng Thi Vũ bĩu môi trở về chỗ ngồi.
Phương Linh ngồi cùng bàn lặng lẽ hỏi, "Đây là bạn học trước kia của cậu?" Cô là một nữ sinh rất tốt bụng, thành tích trung bình, lâu ngày Mạnh Yên và cô qua lại không tệ.
Sao phải thần bí như vậy, có việc gì sao? Mạnh Yên nhìn cô nói, "Đúng vậy, sao thế?"
Phương Linh tiến đến nói nhỏ bên tai cô, "Tớ nghe nói người nhà cậu ta toàn tai to mặt lớn, cậu đừng chấp nhặt với cậu ta. ”
"Tớ sẽ không nhàm chán như vậy." Mạnh Yên cười nói, trong lòng thật sự không để ý đến chuyện đó, cô ta muốn so sánh với mình thì cứ so. Chẳng lẽ còn sợ cô không thể? Chẳng qua cô bé này cũng rất buồn cười, cho là tất cả mọi người đều vây quanh mình, điển hình của căn bệnh công chúa. Đến đâu cũng có người như thế, thật là không biết làm sao.