Chương 12
Kể từ lần Phương Phương khóc hôm đó, Mạnh Yên quyết tâm an ủi khiến cô bình tĩnh lại, cũng thích ứng với việc sống ở nhà họ Mạnh. Chẳng qua mỗi sáng sớm đã giành làm việc, Lý Thiến bất đắc dĩ thở dài để cho Mạnh Yên dẫn cô ra ngoài chơi.Cô cũng không chịu đi ra ngoài, chẳng qua thỉnh thoảng có sang nhà họ Giang cách vách chơi, ông nội và bà nội Giang đau lòng vì đứa bé này nên cũng rất quan tâm cô. Từ chuyện lần trước Giang Vũ cũng không sinh ra thành kiến với Phương Phương, ngược lại có cảm giác đồng bệnh tương lân, đối xử với cô rất tốt, có đồ ngon gì trước hết cũng nghĩ đến hai người bọn họ.
Chuyện của cha mẹ Lâm kéo dài rất lâu, người phụ nữ kia vui mừng ưỡn bụng bự đi vào cửa. Không biết thuyết phục thế nào, mẹ Lâm đồng ý ly hôn, nhưng tất cả đồ đạc trong nhà thuộc về bà, tất nhiên con cũng thuộc về bà. Phí nuôi dưỡng con cái cũng do ba Lâm bỏ tiền, ba Lâm vì muốn nhanh chóng ly hôn nên đồng ý. Chuyện đó sau này hãy bàn.
Kỳ nghỉ hè trôi qua, Phương Phương không đợi được cha mẹ tới đón cô, tâm tình của cô rất tệ, Mạnh Yên dẫn cô đến nhà họ Giang chơi.
Nói chuyện với ông nội, bà nội Giang một lát rồi đi tới sau vườn.
Vừa vào sân thì thấy một bé trai xa lạ tầm 13, 14 tuổi đang đi quyền, rất rõ ràng, có trình tự. Hai mắt Giang Vũ sáng lên nhìn bên cạnh.
“Giang Vũ, người kia là ai vậy?” Mạnh Yên kéo Phương Phương cẩn thận tránh khỏi nắm đấm của người đó rồi đi vòng qua.
“Anh họ tớ.” Vẻ mặt Giang Vũ tự hào ngẩng đầu lên, vô cùng kiêu ngạo.
“Sao chưa bao giờ thấy anh ấy?” Mạnh Yên đảo mắt nhìn vẻ mặt Giang Vũ. “Giống như anh ấy chưa từng đến đây.”
“Anh ấy là người ở thành phố J, đúng là rất lâu rồi không tới.” Giang Vũ cười nói.
“Thành phố J? Xa thật.” Địa phương thần kỳ đó Mạnh Yên đã nghe vô số lần nhưng chưa từng đến.
“Anh ấy đến đây làm khách sao?” Chẳng qua lúc này đang vào học, chắc là không phải.
“Không phải, anh ấy đến học trường trung học ở đây.” Vẻ mặt Giang Vũ tươi cười không ngừng nhảy cẫng, dù có em gái thì hắn cũng sẵn sàng chơi cùng, huống chi anh họ của hắn rất lợi hại. “Sau này sẽ ở lại nhà của tớ.”
“Ồ.” Mạnh Yên gật đầu, thì ra là như vậy.
“Giang Vũ, họ là...” Bé trai kia đánh xong quyền đi tới, mồ hôi trên trán chảy xuống, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
“Anh họ, bọn họ chính là người hôm qua em kể đó, Mạnh Yên và Lâm Phương Phương, ở cách vách với chúng ta.” Giang Vũ cười híp mắt giới thiệu bọn họ, “Mạnh Yên học cùng trường với em.”
“Thì ra là bọn họ.” Vẻ mặt đứa bé kia lạnh nhạt xoay người qua, khẽ gật đầu, lễ phép không chê vào đâu được, ”Chào hai đứa, anh là Diệp Thiên Nhiên. ”
Mạnh Yên cẩn thận đánh giá anh, môi đỏ răng trắng, mày kiếm, sau khi lớn lên nhất định là một yêu nghiệt. Trong lòng thầm đánh giá, tự nhiên hào phóng vươn tay ra, “ Chào anh, em là Mạnh Yên. ” Cô xem anh như người lớn.
Diệp Thiên Thiên khẽ nhếch mày kinh ngạc, cô gái nhỏ này lại hào phóng lễ độ đúng mực, nắm lấy tay của cô, “ Chào em. ”
Hai tay nắm lấy, Mạnh Yên ngạc nhiên, không ngờ anh lại thành thục hơn tuổi của mình, phong độ lễ phép không hề tầm thường, bối cảnh gia đình chắc chắn không kém.
Hai người nhìn nhau đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương, không khỏi ăn ý cười một tiếng.
Hai người còn lại không giải thích được chỉ đứng nhìn, có chuyện gì đáng cười?
Giang Vũ dẫn hai cô vào nhà, lấy rất nhiều đồ ăn để trên bàn, nhiệt tình gọi các cô, ”Đây là đặc sản anh họ tớ mang tới, ăn rất ngon. ” Vừa nói vừa lần lượt đưa cho các cô.
Mạnh Yên lượm mấy viên nho khô ăn thử, ánh mắt có vẻ hưởng thụ, hương vị rất ngọt không hổ danh là đặc sản ngon nhất cả nước.
“Thế nào?” Diệp Thiên Nhiên thấy vẻ mặt cô cảm thấy cực kỳ thú vị, giống như con mèo con.
“Thật sự rất ngon, cảm ơn anh họ.” Mạnh Yên lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Diệp Thiên Nhiên nghe cách gọi ‘anh họ’ chấn động, hồi lâu mới nói, ”Thích là tốt rồi. ”. Cô bé này cũng quá tự nhiên, nhưng mà rất đáng yêu. Anh chỉ có một em trai, bỗng nhiên nhìn thấy một cô bé ngoan ngoãn như vậy, trong lòng cũng hơi xúc động, cảm giác rất thân thiết, bất tri bất giác xem cô như em gái.
“Anh họ, sao anh biết võ ? ” Mạnh Yên vừa ăn vừa nói, cô rất hứng thú với người này, bình thường sẽ không thấy vậy.
“Người nhà cho anh đi học. ” Diệp Thiên Nhiên hời hợt kể, cũng không giải thích chi tiết.
“Anh họ vậy sao người nhà lại để anh đi học ở chỗ xa như vậy ? ”
“Trường học ở đây tốt hơn. ”
Tuy là như vậy, nhưng Mạnh Yên cảm thấy có điểm kỳ quái. Lại thuận miệng hỏi thêm mấy vấn đề, cứ một hỏi một đáp, sau đó cô phát hiện người này vòng tới vòng lui, gần như giấu kín hoàn cảnh của mình. Cô im lặng liếc nhìn anh, anh vẫn lạnh nhạt cười không nói, trong lòng âm thầm nhắc nhở mình, người này bụng dạ quá sâu, sau này phải nhớ ngàn vạn lần không nên đắc tội anh. Người như vậy làm bạn không tệ, làm kẻ thù lại rất đáng sợ. Chẳng qua cứ nghiêm túc bó chặt bản thân mình thật sự rất khó làm bạn bè, sau này nên cố gắng cách xa một chút.
Ăn cơm trưa xong, ông nội Giang để cho bốn đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, đồng thời cũng cho Diệp Thiên Nhiên sớm quen thuộc với hoàn cảnh ở đây.
Đầu tiên bọn họ đi dạo một lần trên đường, giới thiệu tên phố và cửa hàng nổi tiếng. Thỉnh thoảng Diệp Thiên Nhiên khẽ gật đầu, không biết anh có nhớ hay không.
Sau đó lại đi dạo trường học một vòng, tiểu học độc lập, còn trung học và cao trung lại đặt chung một chỗ. Hai trường học dùng chung một bức tường, hai ngôi trường tuy kế nhau nhưng không thông nhau.
Vốn tưởng rằng có thể đứng ở bên ngoài nhìn một chút, không ngờ lại không thấy bảo vệ canh chừng, có thể do thời tiết nóng bức nên đã đi ngủ trưa nên bọn họ lẻn vào.
Đi trong sân trường xi măng, Mạnh Yên ngoảnh đầu nhìn trái, nhìn phải, so với trường tiểu học của cô thì khung cảnh trung học đẹp hơn, cây xanh cũng tươi tốt, rậm rạp hơn, trong bồn hoa còn có nhiều hoa đang nở rộ.
"Ơ, đây là hoa gì vậy?" Lâm Phương Phương chỉ vào một gốc cây nở đầy hoa màu trắng, những nụ hoa đang nở rộ chuyển động.
Mạnh Yên không khỏi cười nói, "Mùi hoa quế tháng tám." Cô nhớ có một bộ phim tên như thế, cho nên cũng hiểu rõ hoa quế.
"Thì ra đây là hoa quế, tớ cần phải nhìn kỹ một chút.” Lâm Phương Phương chưa từng thấy loại hoa này, lòng hiếu kỳ chạy tới.
“Thơm quá, mọi người mau tới đây.” Bộ dạng líu ríu lộ vẻ rất vui vẻ.
Mạnh Yên và anh họ của Giang Vũ cũng vội vàng đi theo, mọi người ngước đầu thưởng thức mùi thơm.
Mạnh Yên hơi mệt mỏi, xoa cổ đau nhức, vòng vo đảo mắt, "Nghe nói trà hoa quế uống ngon lắm." Cô rất muốn thử ướp hoa trà. Chẳng qua quanh cô không có hoa gì có thể hái làm thử.
"Thật sao? Làm như thế nào?" Giang Vũ rất hứng thú với chuyện ăn uống, "Muốn hái hoa đó xuống sao?”
"Đúng vậy." Mạnh Yên cười nhìn chằm chằm cây kia.
Phương Phương nghe xong lời cô nói, khẩn trương, "Không được đâu, sẽ bị người ta bắt được.”
"Bây giờ không có ai thấy, chúng ta hái một chút cũng không sao.” Giang Vũ vươn tay muốn hái, đáng tiếc không tới, quay đầu nói,”Anh họ, em muốn leo lên, anh đứng dưới đất đỡ giùm em.”
Diệp Thiên Nhiên vẫn im lặng không lên tiếng, lúc này mới nói, "Quá nguy hiểm, không nên." Trà hoa gì chứ? Anh không hề có hứng thú với việc này.
"Không sao, em thường xuyên trèo cây ." Giang Vũ vỗ vỗ ngực.
Diệp Thiên Nhiên nheo lại mắt nhìn thân thể nhỏ bé của em trai, cười khổ nói,”Được rồi, để anh làm cho, em trông chừng đi.” Anh đẩy Giang Vũ ra, tay chân linh hoạt trèo lên cây, quan sát mấy giây chọn được vài nhánh.
“Đủ chưa?”
"Đủ rồi, xuống đây đi." Mạnh Yên vừa lòng nhìn chằm chằm cành hoa, vị anh họ này thật sự rất khỏe.
Nhanh như chớp anh trèo xuống, chưa kịp đứng vững, đã nghe tiếng la xa xa truyền tới,”Mấy đứa đang làm gì đó? Không được hái hoa.”
Bọn họ khẩn trương trong lòng, không dám quay đầu lại nhìn, nhanh chóng chạy về phía cổng trường. Mạnh Yên còn không quên lượm hoa, vất vả mới hái được ném lại rất tiếc.
Mãi cho đến khi tiếng la bị bỏ xa, mọi người mới dừng lại thở hổn hển.
"Tiểu Yên, quả nhiên cậu không ném." Vẻ mặt Phương Phương tươi cười, thật tốt quá, cô còn tưởng rằng không mang theo.
Mạnh Yên tiện tay đưa cho cô, "Trở về ướp hoa trà, sau đó pha trà cho mọi người uống.”
"Dù sao cũng đừng quên phần của tớ." Giang Vũ vội vàng nói, đây chính là trăm cay ngàn đắng mới có, nhất định phải uống mới được.
Mạnh Yên cười tủm tỉm đồng ý nhìn xung quanh. Mới hoảng hốt nhìn con đường, không biết đã chạy tới nơi nào. Ơ, con đường này rất quen thuộc, chẳng qua nhìn con đường đầy cát vàng, xi măng, cốt thép này lại không nhớ nổi tên.
"Đây là đường Hướng Dương, bình thường chúng ta không đến đây.” Giang Vũ nhìn thấy cô nghi ngờ, chủ động giải thích cho cô.
“Bên này đang xây dựng cao ốc, quá nguy hiểm. Chúng ta đi nhanh đi.”
"Chờ một chút, để tớ nhìn." Mắt Mạnh Yên sáng lên, quả nhiên là đường Hướng Dương, về sau là khu vực phồn hoa nhất trong thị trấn. Lúc này đang xây dựng cao ốc, chẳng qua con đường này hơi hẻo lánh, rất nhiều người không thích nơi này, sau khi xây dựng phòng ốc uổng phí nhiều năm đến 3 năm sau do kế hoạch của chính phủ mới hoàn thành con đường này để dành riêng cho người đi bộ, trong lúc nhất thời khu vực này giá trị gấp trăm lần, tất cả nhà đầu tư đều đổ xô vào đầu tư.
"Sao vậy? Có gì đẹp để nhìn chứ? Nơi này vừa hỗn loạn vừa vắng nữa.” Lâm Phương Phương kéo tay cô,”Chúng ta đi thôi, coi chừng bị bụi bay vào mắt.”
"Được." Mạnh Yên bị dắt đi, cuối cùng như có điều gì suy nghĩ quay đầu lại liếc nhìn. Cô không biết Diệp Thiên Nhiên ở bên cạnh im lặng đã thu hết tất cả vào trong mắt.
Sắp tới khai giảng, Phương Phương được mẹ đưa về, lúc gần đi, Mạnh Yên nói với cô, có chuyện gì cứ tới tìm, bất kể thế nào, cô cũng sẽ giúp đỡ.
Phương Phương nước mắt lưng tròng lưu luyến không rời tạm biệt họ, Lý Thiến cho Phương Phương ba trăm đồng tiền vặt. Mẹ Lâm sống chết không chịu nhận, đã ăn nhờ ở đậu nhà người khác, sao lại có thể nhận tiền của người ta nữa?
Lý Thiến liên tục thuyết phục, có đứa bé này ở đây giúp không ít chuyện, huống chi sau này có nhiều việc phải cần tiền, mẹ Lâm nghe vậy mới chịu bỏ qua.
Nhìn bóng lưng mẹ con cô rời đi, Mạnh Yên lo lắng không thôi, tương lai mờ mịt không có đường đi, mẹ con họ nên làm thế nào?”
"Tiểu Yên, mẹ biết con lo lắng cho Phương Phương, chuyện này thật sự đành chịu bó tay." Lý Thiến vuốt tóc cô trong lòng cũng hết sức buồn rầu.
"Con biết, nhưng mà con vẫn rất lo."