Nữ Chính Hắc Hóa Sau Khi Thành Người Công Cụ Bán Hủ

Chương 5: Không hề có bất kỳ dấu hiệu nào

[Phát điên mất, đừng mà, công chúa Hách Hách của tôi vẫn còn đang ở cửa đó, đừng ngược hắn nữa hu hu hu!]

Tâm trạng vốn đã không ổn định, nay lại bị những sóng bình luận như dao đâm vào mắt khiến Mạc Phùng Xuân run rẩy toàn thân, mồ hôi lạnh đẫm mặt.

Vị tanh ngọt trào lên cuống họng, cô bất ngờ đẩy Lâm Cảnh Nghiêu ra, chống tay xuống sàn, nôn khan không ngừng.

Lọ gel bôi trơn đã dùng hết rơi khỏi tay Mạc Phùng Xuân, lăn tới cạnh chân Lâm Cảnh Nghiêu.

Sắc mặt anh ta tái mét, như bị đóng đinh tại chỗ.

Tiếng mưa ngoài cửa càng lúc càng dữ dội, đập lên cửa sổ như tiếng gào thét cuồng loạn. Trong căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng thở dốc dồn dập và âm thanh nôn khan hỗn loạn của Mạc Phùng Xuân.

"Em không hiểu..."

Sống lưng Mạc Phùng Xuân co rúm, mái tóc dài như mực xõa xuống che khuất nửa gương mặt, trong phòng khách sáng trưng, cô lại như một bóng tối xám xịt không hợp cảnh, co mình lại thành một khối.

Những dòng sóng bình luận xuất hiện vô cớ, đầy ác ý và độc địa, trần trụi phơi bày sự thật tàn nhẫn trước mặt cô.

Rõ ràng cô mới là vợ của Lâm Cảnh Nghiêu, vậy tại sao tất cả bọn họ lại bảo vệ kẻ thứ ba?

Nước mắt cô rơi lã chã, Mạc Phùng Xuân cố kìm tiếng nức nở, môi bị cắn đến bật máu, mùi tanh lan khắp khoang miệng và kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng dây thần kinh.

Điều khiến cô không thể hiểu nhất chính là, tại sao Lâm Cảnh Nghiêu từng hứa bên cô cả đời lại nɠɵạı ŧìиɧ?

Không hề có bất kỳ dấu hiệu nào.

Lúc anh ta không bận việc, cô thường âm thầm theo dõi nhưng chẳng phát hiện điều gì bất thường. Thiết bị nghe lén đặt trên người anh ta cũng chỉ ghi lại toàn nội dung liên quan đến công việc.

Mấy ngày anh ta đi công tác, cô còn gắn cả thiết bị giám sát và định vị vào khuy áo và vali hành lý. Nếu thật sự như những gì sóng bình luận nói, tại sao cô lại không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Lâm Cảnh Nghiêu đang nɠɵạı ŧìиɧ?

Hệ thống giám sát và thiết bị nghe lén vẫn hoạt động bình thường, sáng nay cô còn xem qua, chưa từng thấy bóng dáng công chúa Hách Hách nào cả. Rốt cuộc chuyện này là sao?

Mạc Phùng Xuân túm lấy tóc mình, tròng mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, cả người cô như một sợi dây căng sắp đứt, để mặc nước mắt tràn khắp gương mặt cuồng loạn.

Chẳng lẽ là do cô có vấn đề thần kinh, nên mới sinh ra ảo giác?

Nỗi đau và cảm giác bị đè nén len lỏi vào từng khớp xương, cô cắn mạnh vào cánh tay mình, cảm giác đau đớn lan rộng. Vị tanh của máu tràn đầy miệng, đầu nặng trĩu, đến thở cũng trở nên khó khăn.