Dưới ánh mắt vừa kỳ lạ vừa thương xót của hai nha hoàn, Đàn Niệm được hầu hạ rửa mặt chải đầu. Vì nàng bị giam trên giường không tiện di chuyển, nên ngoan ngoãn ngồi bên mép giường dùng bữa.
Nhìn một trong hai nha hoàn, Đàn Niệm tò mò hỏi: “Tỷ tỷ này, ngươi tên gì vậy?”
Nha hoàn cúi mình hành lễ, thái độ cung kính: “Nô tỳ tên là Thu Vũ.”
“Chủ tử của ngươi đâu?”
Đàn Niệm lại hỏi.
Thu Vũ cụp mắt xuống, ánh mắt khẽ dao động: “Điện hạ có việc quan trọng cần xử lý, mấy ngày tới sẽ không đến nơi này.”
“Ồ~”
Đàn Niệm kéo dài âm cuối, dường như đã hiểu ra điều gì.
Thu Vũ lén liếc nàng một cái, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Thiếu nữ này thật sự quá xinh đẹp, như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ, bảo sao Nhϊếp Chính Vương và chủ tử đều si mê nàng đến vậy. Nếu là mình, có lẽ cũng không thoát nổi.
Ngắm một lát, Thu Vũ lặng lẽ thu lại ánh nhìn.
Đợi Đàn Niệm dùng xong điểm tâm, hai người liền thu dọn bát đũa trên chiếc ghế thấp.
Trước khi rời đi, Thu Vũ cẩn thận nhét vào tay Đàn Niệm một mảnh giấy, nói rằng rất nhanh sẽ có người đến cứu nàng. Sau đó còn cho nàng một ánh mắt trấn an, rồi vội vàng cùng cung nữ bên cạnh rời khỏi phòng.
Đàn Niệm mở giấy ra xem, không ngoài dự đoán, quả nhiên là bút tích của Bùi Diệp. Từng nét chữ đều thể hiện rõ sự lo lắng, có cả áy náy lẫn yêu thương. Xem xong, Đàn Niệm chẳng hề cảm động chút nào.
Trong đầu nàng chỉ nghĩ xem làm sao tiêu hủy mảnh giấy này cho sạch sẽ, tránh để Bạch Cửu Ngự phát hiện làm hỏng nhiệm vụ của nàng. Nhưng hiện tại chưa thể đốt được, nàng đành vò nát lại, nhét tạm dưới gối.
Đúng như Thu Vũ nói, mấy ngày liên tiếp sau đó, Bạch Cửu Ngự không hề xuất hiện. Trừ những lúc cần tắm rửa sẽ có cung nữ đến cởi khóa hầu hạ, còn lại hầu như Đàn Niệm không thể rời khỏi giường. Cứ thế bình yên trôi qua một thời gian.
Cho đến một đêm nọ, cuối cùng cũng có một vị khách không mời mà đến.
Đàn Niệm vẫn luôn nghĩ rằng Bùi Diệp sẽ phái người đến cứu nàng, không ngờ người đến lại là chính chàng.
Đường đường là hoàng đế mà lại phải trèo cửa sổ vào phủ Nhϊếp Chính Vương?
“Ngài... ngài đến làm gì vậy?”
Đàn Niệm hoảng hốt ôm chăn trốn về góc giường, ánh mắt đầy đề phòng nhìn chàng.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy, Bùi Diệp vừa áy náy vừa đau lòng, tiến đến thấp giọng giải thích.
“A Niệm, xin lỗi nàng, trẫm hối hận rồi, trẫm không nên để nàng...”
[Nhắc nhở thân thiện, phản diện đang lén nghe trộm bên ngoài đó.]