Tối qua Bạch Cửu Ngự bận xử lý công vụ đến tận khuya, trong lòng bực bội vì chuyện của Đàn Niệm suýt chút nữa thì bùng nổ. Nhưng hắn không thể làm gì khác, chỉ có thể kìm nén cơn tức trong lòng, vùi đầu vào việc chính để chuyển dời sự chú ý.
Sáng nay vốn định quay về trừng phạt nàng một trận, nào ngờ lại thấy nàng co ro nằm trên giường, làn da trắng mịn như ngọc, ngũ quan tinh xảo đến mức không thể tưởng. Gương mặt này từng khiến hắn si mê, nhiều đêm mơ thấy không dứt, khiến tim đập loạn, khiến hắn trầm mê.
Thế mà giờ đây... hắn lại hận không thể gϊếŧ chết nàng.
Cảm nhận được sát khí cuồn cuộn trong đáy mắt hắn, Đàn Niệm vội vàng vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, làm nũng: “Ta sai rồi mà, Cửu Ngự ca ca đừng giận nữa, được không?”
Cơ thể Bạch Cửu Ngự lập tức cứng đờ.
“Đàn Niệm, nàng đừng quá kiêu căng.” Hắn lạnh lùng cảnh cáo, đôi mắt đen sâu thẳm như đầm lạnh: “Nếu còn dám quyến rũ ta, nàng tin không, ta lập tức ném nàng cho lũ sói ăn thịt.”
Nói xong, hắn lại vươn tay bóp chặt cằm Đàn Niệm, ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình, nhưng vô thức nới lỏng lực đạo: “Nàng cho rằng chuyện nàng hành thích ta, có thể dễ dàng bỏ qua vậy sao?”
Đàn Niệm nghiêng đầu, tránh ánh mắt của nam nhân, giọng nghẹn ngào: “Cửu Ngự ca ca, chàng cũng biết mà, với thân phận như ta thì mạng sống chưa từng nằm trong tay mình, có đôi khi thật sự bất đắc dĩ, ta còn có thể làm gì được nữa?”
Vừa nói đến đây, vành mắt nàng lại đỏ lên.
“Vậy nàng thừa nhận mình là thích khách do Bùi Diệp phái tới?”
Bạch Cửu Ngự tất nhiên không tin lời dối trá của Đàn Niệm.
Hắn một tay che trời trong triều, nếu Đàn Niệm thật sự có lòng với hắn, thì Bùi Diệp là cái thá gì?
Ánh mắt hắn nhìn nàng đầy bạo ngược.
“Nàng cố ý quyến rũ ta, khiến ta để mắt tới, chẳng phải là để âm thầm sát hại ta sao?”
“Ta...”
Tim Đàn Niệm khẽ run lên, vừa định biện bạch điều gì đó thì Bạch Cửu Ngự đã bóp chặt cổ tay nàng, nụ cười không chạm đến đáy mắt.
“Ta cảnh cáo nàng, đừng mơ tưởng thoát khỏi ta một lần nữa. Dù có chết, Niệm Niệm cũng phải chết trong vòng tay ta.”
Dứt lời, Bạch Cửu Ngự buông tay không chút do dự rồi rời khỏi tẩm điện.
...
Đàn Niệm sững người đứng tại chỗ.
Người này có bị bệnh không vậy?
Không bao lâu sau khi hắn rời đi, cửa lại được mở ra, là hai nha hoàn trong phủ, trên tay bưng khay đồ ăn và bát đũa.
À há, tức giận rồi mà vẫn không ngược đãi nàng.
Nam nhân ngoài miệng cứng rắn nhưng trong lòng lại mềm nhũn, thật khiến người ta khó hiểu mà.