Chương 69: Lại Chạm Mặt Nữ Chủ.
Khi chạm mặt Hoàng Kỳ Phong, hay Hàn Mặc Vũ, cô sẻ xem họ như người xa lạ mà bước qua, nhưng tim cô luôn gào thét đau đớn khi gặp họ. Con người mà, có thể lừa dối bằng mặt, nhưng tim sẻ không bao giờ nói dối, ngày tháng trôi qua dần cô cũng quen đi, hôm nay Thanh Nhi muốn đải cô bửa ăn ở căng tin, để chúc mừng cô lần đầu nhận phim.Cô và Thanh Nhi đang đi trên hành lang thì lại gặp những người mà cô không bao giờ muốn gặp, Hàn Mặc Vũ, Hoàng Kỳ Phong và ở giữa là Vũ Tuyết Liên, cô xem họ là khôbg khí mà đi qua, nhưng Vũ Tuyết Liên làm sao có thể tha cho cô.
"Đợi đã Thiên Lam, chị có chuyện muốn nói."
Cô dừng chân nhưng không quay mặt lại lên tiếng.
"Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói cả".
Vũ Tuyết Liên xoay người lại đến gần cô nói.
"Có đó, chúng ta không phải là chị em họ sao?".
Cô giả vờ suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng.
"Có sao? Không thể nào, tôi làm sao lại có một người chị đi dụ dỗ bạn trai người khác chứ."
Vũ Tuyết Liên khuông mặt tức tối nhưng cố kiềm lại.
"Nào có, chỉ là người đó không biết giữ bạn trai, để họ chạy theo chị thôi mà, chị cũng thật khổ tâm"
Cô lạnh mặt chã muốn nói với cô ta, tiếp tục bước đi vài bước rồi lên tiếng.
"Không phải họ không biết cách giữ, mà là họ không muốn giữ lại người đã phản bội họ"
Thanh Nhi liếc qua ba người rồi chạy theo cô, Hàn Mặc Vũ cùng Hoàng Kỳ Phong cũng rời đi sau đó, để lại cô ta tức tối dậm chân.
***
"Nào Thiên Lam, hôm nay cậu muốn an gì cứ gọi mình sẻ trả hết" Thanh Nhi hào phóng cười nói.
"Tớ nói trước cho cậu biết, tớ sẻ gọi rất nhiều đó" Thiên Lam cười gian nói.
"Ha ha cậu cứ tự nhiên... đi ha" trong khi Thanh Nhi đang cười nói thì Thiên Lam đã đem thật nhiều thật nhiều món ăn đến bàng."Cậu thật sự có thể ăn hết sao?" Thanh Nhi nói như là gào thét.
Thiên Lam không thèm để ý biểu cảm đau khổ của cô chỉ gật đầu trả lời "Có thể" rồi ăn ngấu nghiếng. Cô có cái tật rất lạ, càng bực bội, sẻ càng ăn nhiều.
Thanh Nhi thì ôm túi tiến khóc không ra nước mắt, tháng này đành phải nhờ Hách Liên Kỳ đưa đi ăn rồi.
***
Chiều nay sẻ là buổi họp mặt của các diễn viên trong đoàn phim, cô rất tò mò nữ chính là ai, là ai có thể đảm nhiệm vai bạch liên hoa này đây.
Cô được Trình Hoa Thần đưa đến nhà hàng, nơi diễn ra buổi gặp mặt, xuống xe anh đưa cho cô bọc đồ rồi bảo cô đi thay ra, anh chờ cô ở đại sảnh. Cô nghe theo vào phòng thay đồ thay ra, chiếc váy thật đẹp, nó màu lam nhạt, rất hợp với làng da trắng sáng của cô, mang một đôi sandal cùng màu đế không cao lắm, mái tóc dài được xỏa ra, kẹp thêm hai cái kẹp xỉa vào bên mai có đính nhôi sao nàu trắng bên trên, cô vui vẻ bước ra xoay một vòng trước mặt anh, nở nụ cười tỏa nắng hỏi.
"Như thế nào? Đẹp khồn?"
Mặt anh đỏ ửng lên, xoay qua một bên ho khang nói.
"Người đẹp vì lụa quả không sai"
Ý là anh kêu nhờ bộ váy anh chọn cô mới đẹp thế này, cô biểu môi xoay người đi về phóa trước, hơi xửng lại khi nghe anh nói.
"Nhưng cô mặc nó rất đẹp"
Cô quay lại nhìn anh cười, anh ngượng chín mặt vội đi ngang qua cô, cô mỉm cười rồi chạy theo sau anh.
"Trình ảnh đế, đợi tôi a~"
***
Cô bước vào cùng với nhiều ánh mắt ngước nhìn, có rất nhiều người nổi tiếng đang ở đây, ai cũng ăn mặt hoa lệ đê gây sự chú ý. Chỉ riêng một người con gái ăn mặc thanh tú, ngồi khép nép một bên mỉm cười, cô ta là Vũ Tuyết Liên, cô khá ngạc nhiên sao cô ta lại ở đây.
Dù ngạc nhiên nhưng cô vẫn lấy lại ý thức như cũ, mỉm cười cuối chào mọi người lễ phép. Mọi người đều hoan nghêng bảo cô ngồi vào chổ trống.
Tập hợp đã đầy đủ, đạo diễn Trần liền lên tiếng.
"Chắc mọi người cũng đang tò mò về nữ chính nhỉ, xin giới thiệu Vũ Tuyết Liên, cô gái này rất giống nữ chủ được tôi xây dựng nên. Rất giống một đóa bạch liên hoa, chắc mọi người cũng biết cô ấy."
Ngừng một chút phản ứng của từng người rồi ông lên tiếng.
"Vũ Thiên Lam chắc cô cũng biết nhỉ? Hai người từng tham gia chung "ngôi sao mới" còn là chị em họ nữa mà".
Cô nhìn cô ta rồi mỉm cười gật đầu.
"Hừ, hôm nay ra đường không đúng giờ rồi. Ở đâu cũng chạm mặt cô ta được, thạt xui xẻo mà, nhưng mà cô ta đảm nhiệm vai bạch liên hoa cũng hợp a~, vì cô ta diễn nó ở mọi lúc mọi nơi mà"
Cô cười châm biếm nghĩ, chẳng ai thấy nụ cười này của cô, ngoài anh.
***
Tiệc chưa tàn cô đã xin về trước, bởi vì cô cảm thấy buồn nôn khi ở cùng cô ta. Trình Hoa Thần cũng kiếm cớ rời đi ngay sau đó, chạy theo đường cô đi lần lên sân thượng.
Cô đứng đó giữa bầu trời đầy sao, trong mắt cô là một mãnh trống rỗng, anh áp loan coffe lạnh lên mặt cô. Nhiệt độ lạnh đột nhiên áp lên mặt khiến cô giạt mình, rời khỏi trạng thái thât thần nói.
"Anh theo tôi làm gì?"
Anh đưa loan coffe cho cô rồi nói"Ở đó rất ngộp ngạt, tôi lên đây để hóng gió" anh chính là không thừa nhận anh lo cho cô.
Khôbg biết vì sao khi ở gần cô anh cảm thấy rất thoải mái, nắm tay cô anh không có cảm giác buồn nôn, nhưng nắm tay người con gái khác anh lại nhớ về cảnh 17 năm trước, rất buồn nôn.