Chương 33
Hôm nay là ngày cô được ra viện, cô chào tạm biệt những y tá ngày qua đã tận tình chăm sóc cô, chào tạm biệt với Thẩm Dật Phàm song cô cùng Thiên Minh ca rời khỏi bệnh viện, anh đưa cô về nhà.-Dạo này em thấy anh bận lắm mà, sao lại tới đoán em rồi?
Anh cười mắt vẫn nhìn về phía trước để lái xe thật cẩn thận, em gái anh đang ngồi trên xe thì làm sao anh có thể để xảy ra sai xoát nào được chứ. Đúng là muội khống mà.
-Hôm nay là ngày em ra viện, có bận đến mấy thì cũng tích ra một chút thời gian để đoán em chứ.
-Hì fan của anh mà nghe chắc họ oán em lắm đây haha.
Anh cũng cười nói.
-haha sao có thể chứ, em là em gái của anh ai dám oán em chứ.
Cô rất hạnh phúc vì ba mẹ và anh hai đã biết cô không phải là người thân của họ, nhưng họ vẫn đối xử tốt với cô như trước có khi còn hơn trước nữa, cô vui lắm.
-À Hoàng Kỳ Phong nói hôm nay em chuẩn bị đi ngày mai sẻ đi biển đó.
Cô vui vẻ mắt sáng lên, mấy hôm nay cứ nằm viện suốt cô sắp chết vì buồn a.
-Oa tuyệt, mấy nay em chán muốn chết rồi cuối cùng cũng được xả stress rồi haha.
Anh cười quan tâm dặn dò cô.
-Chơi thì chơi, đừng chơi quá mà nhiễm bệnh chỉ còn 3 ngày nữa thì lượt bình chọn được công khai, những người được chọn sẻ dọn hành lí đến khách sạn của chương trình đó ở lại, đừng để vì bệnh mà ảnh hưởng đến việc ghi hình sẻ mất hình tượng với khán giả đó.
-Sao anh biết em sẻ được chọn?
Anh cười đầy tự hào nói.
-Sao anh lại không biết được, em gái anh tuyệt vời như vậy sao lại không được chọn chứ, nếu họ không chọn em anh nghĩ họ nên đi khám lại xem mình có được bình thường hay không.
Cô cười một nụ cười hạnh phúc
-HiHi anh hai này, anh đề cao em quá rồi đó. Không chỉ riêng em được nhiều người đánh giá tốt, còn rất nhiều người có tài năng lắm đó, với lại trong mấy chục triệu người chỉ chọn ra 20 người vào vòng trong. Anh xem, khắc nghiệt như vậy vào được thật sự là một khó khăn đó.
Anh đập vào vô lăng bày tỏ rỏ sự không thích cô không tự tin.
-Em phải tự tin lên, anh mặt kệ em gái anh rất tài năng, em không được chọn thì anh giúp em đi đường khác nhanh hơn đường em đang chọn.
Mặt cô trầm lại lí nhí nói
-Em chỉ sợ họ sẻ nói em dựa vsfo anh trai để nổi tiếng...
Anh cảm thấy bực bội vì cô nghĩ như vậy, tại sao không tự tin khi mình có tài năng chứ
-Con bé ngốc này, có anh trai nổi tiếng thì sao, anh nổi tiếng thì có giúp em hát được không. Mặt kệ những lời họ nói, em chỉ việc dùng tài năng của em tát vào mặt họ thật mạnh, lúc đó ai còn có thể chỉ trích em.
Cô cảm động rưng rưng mắt nhìn anh như chú cún con.
-Anh hai, được rồi. Em nhất định sẻ trúng tuyển em đang rất có tự tin mình sẻ nhận được chiếc vé được vào vòng trăng này. Em sẻ không để anh và mọi người thất vọng đâu.
-Tự tin như vậy mới là em gái của anh chứ.
Lúc này chiếc xe BMW đã rẻ vào một cái biệt thự rộng lớn vô cùng quen thuộc.
Cô nhào xuống xe vương vai hít lấy không khí trong lành, mặt vui sướиɠ.
-Oa cuối cùng cũng được về nhà, thật thoải mái a.
Anh từ sau tiến lại gần cô cốc vào đầu cô một cái nhẹ, nhìn cô đầy sủng nịch.
-Con bé này cẩn thận ruồi bay vào miệng bây giờ, ra dáng một vị tiểu thư nào. Nghiêm.
Cô ngay lập tức nghiêm người lại song quay qua anh cười hì hì. Cùng anh bước vào nhà, cũng như thường ngày những người hầu chạy ra nghênh đoán, cô cũng quen với chuyện này rồi nên đi cũng đã được tự nhiên hơn.
-Ba, mẹ con về rồi.
Bà Uyển Tình chạy lại khoác tay cô kéo vào bếp.
-Nào nào Lam nhi vào đây, con xem xem hôm nay mẹ nấu rấy nhiều món con thích để bồi bổ cho con đó, dạo này ở bệnh viện ít được ăn mấy mín bổ dưỡng mẹ nấu, trông con ốm ra đó, mau ngồi xuống nào.
-Vâng mẹ.
Ông Vũ ngồi vào ghế chủ vị, lắc đầu cười cười nói.
-Bà này con nó mời về, bà để nó tự nhiên mới đúng chứ.
Mặt bà phụng phịu nhìn ông lên án.
-Con tôi thì tôi lo, ông không thấy sao nó ôm rất nhiều đó nên tôi phải bồi bổ cho nó chứ, nào Lam nhi ăn đi con.
Nói rồi bà gắp thịt, tôm,... những loại thức ăn bổ dưỡng gắp đầy vào chén của cô, trong chén bây giờ chính là cơm thập cẩm a, đủ loại hương vị. Cô cười cười mà tráng chảy đầy vạch đen.
Thiên Minh ca một bên giả vờ tủi thân tựa vào tay ông Vũ làm nũng.
-Ba xem kìa mẹ chỉ lo cho em thôi huhu, mấy bữa nay công việc của con nhiều lên đáng kể, giờ ăn cũng không có con ốm thấy rỏ luôn nè, mà mẹ không quan tâm mẹ thiên vị Lam nhi a.
Ông cũng cười cười xoa đầu cậu con trai đã 25 rồi mà như đứa nhóc 3 tuổi nói.
-Được rồi được rồi, mẹ con lo cho em con, bỏ rơi hai cha con mình, vậy thì cha con mình đành đồng minh cộng khổ tự lo cho nhau thôi. Nào con ăn đi cho mau mập lại ha.
Ông cười nói gắp miếng thịt bỏ vào chén của anh, anh vui vẻ cười giả lả cũng gắp miếng thịt bỏ vào chén ông. Cô nhìn tình cảnh trước mắt mà giở khóc giở cười nói.
-Hai người thật là, đừng có giả vờ nữa nha.
Cô gắp thịt bỏ vào chén ông Vũ bà Uyển Tình và anh Thiên Minh rồi nói.
-Như vậy được chưa, chúc mọi người ăn ngon miệng.
Anh cùng ông Vũ cười haha rồi nói.
-Con/em cũng ăn ngon miệng.