Chương 27
Cô cố sức cắn vào chiếc lưỡi đang làm loạn trong khoang miệng cô, hắn ta vì đau mà buôn cô ra cô nhanh chóng bỏ chạy thì bị kéo lại, lực đạo khá mạnh cả thân người cô bị đập mạnh lên tường rất đau, hắn tát lên khuông mặt trắng nõn của cô in rỏ 4 ngón tay, trong miện bay mùi sắt rỉ máu ứa ra từ khóe môi của cô.-Con chó mấy dám cắn tao.
Nói song hắn điên cuồng xé rách áo cô, vì lúc nãy cô bị đập mạnh vào tường, cùng cái tát như trời gián của hắn khiến cô dần hó mắt từ từ ngất đi, trong mơ màng cô thấy một người con trai đang điên loạn đánh cái người lúc nãy quấy rối cô.
Lúc nãy Trương Trác Kỳ vừa ra khỏi quán cafe thì thấy cô đang cà lơ phất phơ đi trên đường, hiện tại cũng chả có việc gì làm nên anh đi theo sau cô, thì thấy một tên áo đen đang theo dõi cô thì lén đi theo sau hắn, không ngờ cô phát hiện ra nên bỏ chạy, anh đuổi theo sau không may bị lạc cô giữa đường.
Anh không biết hiện tại anh bị làm sao nữa, tại sao lại lo lắng cho cô như vậy anh chạy khắp nơi tìm kím, đi qua một hẻm tối khả nghi anh lần vào trong thì thấy tên đó đang làm loạn trên người cô, anh không biết tại sao mình lại trở nên điên cuồng tức giận như vậy, sông vào đánh tên đó sống chết không rỏ, cởϊ áσ khoác ra trùm lên người cô, bế cô chạy đi bắt taxi hiện tại anh thật sự điên rồi. Cô là ai tại sao anh lại lo lắng cho cô như vậy, anh liên tục hối thúc bác tài nhanh chóng chạy vào bệnh viện.
"Cạch" bánh xe định mệnh lại vang lên báo hiệu một số phận nữa đang thay đổi. Những con người này số phận sẻ thay đổi ra sao.
Ôm cô ra khỏi taxi giường cấp cứu cũng nhanh chóng đước kéo ra, đặt cô lên giường các y tá đẩy đi hướng về phòng cấp cứu, anh cũng chạy theo nhưng lại bị chặn lại trước phòng cấp cứu. Nghe tin Thiên Lam bị đưa đến bệnh viện cần cấp cứu, Thẩm Dật Phàm nhanh chóng chạy đến tiếng vào phòng cấp cứu.
Anh nhìn cô trên giường cấp cứu, rỏ ràng đây là những điều khi bị cưỡиɠ ɧϊếp, anh như muốn điên lên anh muốn gϊếŧ chết tên đã làm điều này với cô, may mắn cô chỉ là bị choáng do đầu bị đập vào vật cứng, cửa cấp cứu nhanh chóng được mở. Trái ngược những tình huống trên phim, đáng lí ra người nhà bệnh nhân phải hỏi liên tiếp bác sĩ cô ấy có bị sao không, còn hiện tại Trương Trác Kỳ tiến lên định hỏi thì bị Thẩm Dật Phàm nắm áo anh hỏi.
-Chuyện gì đã xảy ra? Là ai đã làm chuyện này?
Trương Trác Kỳ lấy tay anh ra khỏi cổ áo mình rồi nói.
-Tôi không biết, vừa đến hiện trường thì thấy cô ấy bị hắn ta cưỡng bức cô ấy, may mắn tôi đến kiệp nên chưa xảy ra chuyện gì đán tiếc. Tôi đã đánh tên đó nhừ tử kêu người đem hắn vứt đến chổ của tôi, chờ tôi về sẻ tra hỏi.
Thẩm Dật Phàm bây giờ mới yên tâm. Thật may quá cô không xảy ra chuyện gì nếu không có lẻ cô sẻ điên mất, anh cũng không thể mà vui vẻ sống nữa có lẽ anh cũng điên theo cô mất.
Lúc này ông Long cùng bà Tình chạy đến nhìn hai người thì biết đang ở công ty mà vội vàng chạy đến đây.
Bà Uyển Tình nắm lấy tay TDP hỏi
-Bác sĩ Thẩm Lam nhi sao rồi con tôi sao rồi?
Thẩm Dật Phàm lên tiếng trấn an.
-Bác yên tâm em ấy không sao, chỉ bị choáng một chút thôi hiện tại đang ở phòng hồi sức, hai bác có thể đến thăm.
Bà Uyển Tình nhanh chóng chạy đi ông Thiên Long nói cảm ơn anh rồi cũng đi theo.
-Cảm ơn cậu.
-Đó là việc tôi nên làm.
Hai người vừa rời đi không lâu thì Vũ Thiên Minh chạy đến, trên người là bộ đồ cổ trang có lẻ anh đang ở phim trường, nghe tin cô nhập viện nên chưa kịp thay đồ mà lo lắng chạy đến.
-Phàm. Lam nhi sao rồi?
-Cậu yên tâm chỉ bị choáng thôi hiện tại đang ở phòng hồi sức.
Lúc này anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm, quay qua thì thấy Trương Trác Kỳ thì lên tiếng.
-Có lẻ cậu là người đưa em tôi vào viện, cảm ơn cậu.
Trương Trác Kỳ từ nãy giờ bị làm lơ nay mới được lên tiếng.
-Không có gì.
------------
Phòng Vip 0089
Bà Uyển Tình ôm tay cô khóc thút thít.
-Con bé này, sao cứ để mẹ lo hoài vậy hả? Thật là không thể rời mắt khỏi con được mà.
Ông Thiên Long ôm lấy bà an ủi.
-Thôi bà cũng nín đi, con bé cũng không sao rồi.
-Nhưng tôi lo quá, nãy giờ mà nó vẫn chưa tỉnh.... liệu có triệu chứng gì không ông.
Người đang nằm trên giường đột nhiên động đậy, tay cô quơ loạn xạ miệng thì nói mớ.
-Không..không...đừng....đừng.... đừng qua đây....tránh ra...tránh xa tôi ra AAAAAAA
Cô hét lên thất thanh rồi bật dậy, bà Uyển Tình lo lắng nắm lấy tay cô nước mắt lại trào ra luôn miệng "mẹ ở đây đừng sợ"
-Mẹ ơi con sợ lắm huhu
Cô ôm lấy bà khóc nấc lên, cô sợ lắm thật sự rất đáng sợ cô khóc ướt cả một vùng áo của bà.
-Ngoan đừng sợ mẹ ở đây rồi ngoan nào.
Do khóc quá nhiều cô thϊếp đi trong lòng bà lúc nào không hay.