Chương 26
Thi song rồi nhà trường cho học sinh nghĩ hè sớm, nên hiện tại cô đang cùng Thanh Nhi đi dạo khắp nơi trong thành phố S, nơi này là nơi tập hợp những thanh niên trẻ tuổi, ở đây nổi tiếng về các shop thời trang, cùng những quán ăn vặt.Thiên Lam cùng Thanh Nhi đi qua hết shop này lại chạy vào shop kia, hai cô gái tung tăng đùa giỡn ở trên đường phố, rất nhiều cặp mắt đang đổ dồn về phía hai cô. Đột nhiên từ đâu một cái áo vest nam trùm vào đầu Thanh Nhi, kéo cô ấy vào một quán cà phê gần đó.
Cô đứng trân đó một hồi lâu không biết chuyện gì đang xảy ra.
-Bắt cóc hả? Chuyện gì vậy? Thanh Nhi à đợi tớ, tớ sẻ đến cứu cậu.
Nói song cô đâm đầu chạy về hướng Thanh Nhi đang bị kéo đi, 1 bước 2 bước 3 bước.
"Ể sao chạy không được"
Quay mặt lại thì thấy một người con trai đang kéo ngược túi sách của cô lại, hắn đang làm gì vậy a.
-Bỏ ra, anh làm gì vậy hả?
Hắn vẫn lạnh nhạt nắm lấy túi sách cô kéo giật lại.
-Cô tính làm kỳ đà cảng mũi à, có thấy cô ấy có phản ứng gì là phản đối bị kéo đi hay không.
Đúng là Thanh Nhi không hề giảy giụa thoát khỏi hắn ta, ngược lại còn ngon ngoãn để hắn nắm tay kéo đi. Nhìn kĩ thì thấy hắn giống cái người khiêu vũ cùng cô ấy đêm đó.
-Thanh Nhi đi cùng Hách Liên Kỳ hả?
-Đúng vậy.
Lúc này cô nhìn người con trai đang nắm lấy túi sách của cô, nhìn hắn rất nam tính và điển trai. Mái tóc màu đen óng, mặt một áo thun trắng bên ngoài khoác áo khoác kaki màu đen, kết hợp cùng quần ôm đen có vài đường sướt rách kiểu cách. Nhìn thật giống thần tượng hiện đại.
-Chảy nước miếng rồi kìa.
Cô nhìn anh cười cười nhíu mày, cô đâu có ngốc mà tin anh, ở gần 4 tên nam chủ cùng Thiên Minh ca ca cô hoàn toàn miễn dịch với trai đẹp rồi nha.
-Hừ anh tự tin thật đó, bỏ tay ra tính cướp giỏ sách của tôi hả.
-Hừ. tôi mà đi làm những chuyện đó sao?
Cô nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng
-Biết đâu được.
Anh mặt kệ cô bước vào quán cafe lúc nãy Hách Liên Kì cùng Thanh Nhi đi vào, cô cũng nhanh chóng chạy theo.
-Nè Thanh Nhi thấy sắc quên bạn thấy trăng quên đèn hả?
Lúc này Thanh Nhi mới quay qua cửa nhìn thấy Thiên Lam thì làm mặt quỷ với cô.
-Hừ, chẳng phải cậu cũng vậy hay sao?
Thiên Lam chạy lại chống hông nói với Thanh Nhi.
-Khi nào hả? Ta tính rủ ngươi 3 ngày sau đi biển với ta, ngươi hôm nay nói ta như vậy miễn đi đi nha. Hừ.
-Oa Thiên Lam cậu đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân như tớ a, cho tớ đi cùng nha, nha nha.
-Được rồi ta là đại nhân đại lượng mà không chấp ngươi nữa. Nào mau giới thiệu đi.
Thanh Nhi đứng dậy chỉ vào Hách Liên Kỳ nói.
-Anh ấy là Hách Liên Kỳ.
-Oa là cái người cậu hay nổi xuân tâm khi kể với tớ aa... ưm ưm
Thanh Nhi đỏ mặt vội vàng bịt miệng cô lại cười hì hì nói.
-Không có gì đâu anh đừng để ý. Cô ấy là Vũ Thiên Lam là bạn học kiêm bạn thân của em.
-Ưʍ...ưʍ..
Thanh Nhi phát hiện mình vẫn bịt miệng cô bạn nãy giờ nên vội vàng thả ra.
-Ha ha xin lỗi nha.
Thiên Lam lườm cô bạn một hồi rồi quay qua cười xả giao.
-Chào anh, chắc anh là người hay làm từ thiện mà cô ấy kể, anh quả thật là người tốt.
Anh cũng cười bắt tay cô
-Không giám chỉ là rảnh rổi nên mới đóng góp một chút sức mọn thôi.
-Đây là Trương Trác Kỳ bạn của tôi.
-Oh chào anh.
"WoW không ngờ nam chính trong bi kịch của Thanh Nhi lại là bạn của bạn trai tương lai Thanh Nhi nha, thật là trùng hợp. Nhưng với con người này mình phải dùng cách gì để cưa đổ đây"
-Chào cô, nhìn cô tôi thấy rất quen. Giống với cô gái điên điên hôm trước thật.
Giận thì giận thật đấy nhưng phải cố kiềm nén thôi.
-Ha ha anh nói đùa.
-Thật sự rất giống nha.
Thấy bầu không khí hơi kỳ Hách Liên Kỳ nhanh chóng kiếm chuyện nói đề thsy đổi không khí.
-HaHa tớ thì thấy giống cô gái quáy trắng xinh đẹp hát ở tiệc từ thiện đêm đó.
-HaHa anh quả thật là có trí nhớ siêu phàm a, cảm ơn anh.
-Thôi tôi không làm kỳ đà nữa bye nha, tôi đi trước.
Hách Liên Kỳ húych vào tay Trương Trác Kỳ ý bảo cậu cũng biến đi.
Anh(TTK) thì thầm vào tai anh (HLK)
- Hừ cậu được lắm có sắc quên bạn ha.
Nói song anh cũng đứng dậy hướng ra cửa, cô đang đi thì có cảm giác ai đó cứ đi theo mình, quay lại thì thấy một tên có vẻ du côn trùm đầu kín mít, cô đi thì hắn cũng đi, dừng lại thì hắn cũng giả vờ gì đó rồi dừng lại.
Cô hoảng sợ bỏ chạy thì hắn cũng chạy theo, thật sự là cô không may mắn rồi cô lại chạy vào ngỏ cụt, quay lại thì hắn đã đũi đến nơi cô chỉ biết lùi lại đằng sau. Đến khi lưng tựa vào tường lạnh thì không lui được nữa.
-Anh đứng lại không được qua đây, tôi sẻ la lên đó.
Hắn cười đểu nhìn cô tiến lại gần cô hơn
-He he sao vậy cô em, anh thật sư rất thích em đó.
Nói song hắn nhào vào người cô mặt cô giảy dụa, hắn như mảnh hổ xé rách áo cô ngan nhiên sâm lượt.
Sợ, cô đang rất sợ cứu với ai cũng được làm ơn cứu với, nước mắt cô rơi lả chả trên khuông mặt xinh đẹp, cố dùng sức đẩy hắn ra. Nhưng sức con gái làm sao đọ lại một tên con trai to lớn, lúc này hắn còn là tϊиɧ ŧяùиɠ lên não.
-Không thể trách tôi a, có trách thì trách người nhờ tôi làm việc này a.
"Vũ Tuyết Liên cô được lắm, tôi chưa làm gì cô, cô lại làm vậy với tôi. Cô đã vô tình thì chớ trách tôi vô tình"