Chương 17
Cô cùng Thẩm Dật Phàm mua những thứ cần thiết cho buổi ăn tối, giống như một cặp vợ chồng son đang cùng nhau chuẩn bị bửa ăn cho buổi tối vậy.Cô loay hoay một hồi trong giỏ đã đầy ắp thức ăn, cùng anh bước đến quầy tính tiền.
-Tiểu Lam em xem chúng ta giống vợ chồng ÁAAAA. Đau anh xin lỗi.
Cô đang đi thì nghe anh sắp nói những câu gây hiểu lầm, thì chân bất giác giở lên giậm thật mạnh vào chân anh, anh la lên có vẻ nó thật sự rất đau.
Tính tiền song cô cùng anh ra xe, bên trong xe lúc này là một bầu không khí lạnh tanh, Lãnh Hàn Phong ngồi ở ghế lái im re nhìn phía trước, Hoàng Ký Phong im thin thít cầm cuốn sách lên đọc, Hàn Mặc Vũ lấy tai nghe đeo vào tai thỉnh thoảng lại ngân nga vài câu hát. Thất khác hoàng toàn lúc cô còn ở trên xe.
Cô nhẹ mở cửa bước vào xe.
-Em về rồi đây.
Hàn Mặc Vũ nghe được tiếng cô nhanh chóng vứt tai nghe sang một bên, dói người lên trước cười cười nói.
-A em về rồi à, nấu mòn gì vậy?
Cô quay lại mỉm cười.
-Đợi nấu song rồi biết.
Lãnh Hàn Phong đang im lặng nhìn ra cửa, thấy Thẩm Dật Phàm có tướng đi siêu quẹo thì thắc mắc hỏi.
-Lúc nãy tôi thấy cậu háo hức khi đi cùng Lam nhi mà, sao bây giờ có vẻ ủ dột vậy?
Thẩm Dật Phàm ngước lên cố nặng ra một nụ cười tười tắng, nhẹ nói.
-Đâu có tôi vẫn rất vui mà.
Nói song anh tiếp tục tướng đi siêu quẹo trên tay cầm 2 túi nilon cở lớn, bước đi.
Cô nhìn thấy thế cố kiềm lại tiếng cười thật sự là cô không cố giẩm mạnh như vậy a.
-----------------
Chiếc xe chạy vào một căn biệt thự đổ xe ở nhà xe, cô nhanh chóng bước ra căn dặng đem đồ mới mua bỏ vào tủ lạnh, rồi nhanh chóng xoay người rời đi. Cô chạy lên phòng thay ra một bộ đồ ở nhà đơn giản, bước xuống lầu tiếng vào phòng bếp. Bắt đầu buổi nấu ăn hôm nay.
Thẩm Dật Phàm lí la lí lắc chạy vào.
-Em có cần anh giúp gì không?
Cô mỉm cười quay lại nhìn anh, đưa tay xoay người anh ra hướng cửa nhẹ nói.
-Anh ra ngoài kia ngồi ngon ngoãn là giúp em rất lớn rồi a.
-Tiểu Lam em ức hϊếp anh.
Bỏ lại một câu anh chạy ra phòng ăn, thiếu vài giọt nước mắt cùng cắn khăn tay anh sẻ trở thành cô dâu bị ủy khuất a.
Đối với chuyện này cô chỉ cười lắc đầu, quay lại với công việc, thành thạo cắt bỏ những thứ nên bỏ, lấy những thứ nên lấy chỉ phút chốc các món ăn đã được hoàn thành, cô đem từng đỉa đặt ra, các anh nhìn từng đĩa thức ăn mắt sáng long lanh nhìn qua cô. Thật không tin một vị tiểu thơ sống trong nhung lụa có thể làm tốt đến như thế, chỉ riêng Hoàng Kỳ Phong bình tĩnh hơn, vì anh luôn ăn những món cô nấu ở trường mà, nhưng cũng có phần kinh ngạc.
Cô nhìn biểu hiện của từng người cười hì hì rồi ngồi xuống.
-Sao vậy? Không thích hả?
Hàn Mặc Vũ nhoi nhoi nhanh chóng trả lời.
-Sao có thể, chỉ là anh hơi ngạc nhiên thôi.
Thẩm Dật Phàm cũng hùa theo nói.
-Đúng vậy, không ngờ Tiểu Lam lại giỏi như vậy. Viết nhạc giỏi, hát hay, xinh đẹp còn biết nấu ăn ngoan nữa. Sau này anh nhất định rước lão bà là em về thôi.
Lãnh Hàn Phong chỉ cười nói.
-Không chỉ có mình cậu nhé, vẫn còn rất nhiều đối thủ đang ở đây a.
Hàn Mặc Vũ khẻ gậc đầu.
-Chỉ có tôi mới xứng với Lam nhi thôi, gia thế tốt, đẹp trai lai láng, hát hay, rap tốt, nhảy đẹp. Còn ai vào đây.
Hoàng Kỳ Phong nhấc đủa gắp thức ăn bỏ vào miệng rồi lên tiếng.
-Tay nghề cậu càng giỏi rồi, ngon lắm.
Gương mặt cô rạng rở nhìn sang anh.
-Cậu nói thật hả, cám ơn.
Thẩm Dật Phàm khoác tay lên vai Hoàng Kỳ Phong khẻ nói
-Tên nhóc này biết lợi dụng cơ hội thật đấy.
Anh(HKP) không để ý lấy tay đẫy nhẹ tay của anh(TDP) ra khỏi vai mình tiếp tục ăn.
Lãnh Hàn Phong cùng Hàn Mặc Vũ gắp thức ăn bỏ vào miệng rồi nhìn cô khen ngon.
Buổi ăn kết thúc trong tiếng cười vui vẻ thỉnh thoảng lại có tiếng trêu đùa.
Ăn song tất cả đều ra về, chào tạm biệt song cô quay vào nhà, gọi điện cho ba mẹ cùng anh hai thông báo hôm nay cô không về, rồi quay về phòng ngủ kết thúc một ngày mệt mỏi.
-----------------
1 tháng sau.
Hôm nay công ty ba cô có một buổi tiệc từ thiện, cũng là ngày Trần Thanh Nhi trúng tiếng sét ái tình của nam chủ Trương Trác Kỳ. Trầ Thanh Nhi bị té được Trương Trác Kỳ đở lấy mới không ngã, cô chỉ cần không để Thanh Nhi tiếp xúc với hắn thì bi kịch sẻ không diễn ra.
"Được rồi quyết định vậy đi"
Hiện tại cô đang ở salong làm đẹp với mẹ, vì hôm nay là buổi tiệc của công ty ba cô, cô không thể để ba phải mất mặt nên cố kiềm nén mệt mõi, vì nãy giờ cô đqx ở đây suốt 3 tiếng chỉ xoay đi xoay lại thử mấy bộ đồ.
Cô mặc một chiếc đầm trắng bước ra vô cùng xinh đẹp, ai đi ngang qua cũng phải đứng lại nhìn, nhân viên trong salong nhìn cô đắm đúi. Thấy mọi người đều nhìn mình cô có phần hơi ngượng cúi mặt xuống e thẹn hỏi.
-Được không mẹ?
Bà Uyển Tình bước tới mỉm cười nhìn cô.
-Không chỉ được mà là rất được, con gái của mẹ xinh lắm.
Cô mỉm cười ngước lên nhìn ba.
-Cám ơn mẹ, mẹ cũng đẹp lắm.
Xin lỗi ra Chap muộn nha dạo này bận quá đến tối mới vào được, sáng phải dậy sớm nên mình ngủ luôn. Bửa nay mới rảnh, thành thật xin lỗi a.