Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 53

Chương 47: Ồn ào
Phó gia đại trạch.

Trước Tết Trung thu

một

ngày, Triệu sư gia tới đại trạch Phó gia. Quản gia vừa mừng vừa sợ, vội vàng cử người tới phủ tri huyện lão gia gọi Phó Vân Chương

đang

dự tiệc ở đó trở về, đồng thời cũng phái người vào nội viện thông báo.

Trần lão thái thái ở giá nhiều năm, rất ít khi gặp khách lạ nên vẫn như thường lệ, bà sai bà tử đắc lực bên người ra tiếp đón cho đúng lễ nghĩa. Triệu sư gia có vẻ như nôn nóng tìm Phó Vân Chương, cũng

không

có hứng thú

nói

chuyện với bà tử nên đối đáp vài câu cho có lệ rồi tự

đi

vào thư phòng chờ Phó Vân Chương trở về.

Khi gã sai vặt tìm tới nhà tri huyện lão gia, trong viện

đang

bày biện mấy bàn tiện lớn, tri huyện lão gia hôm nay sắp xếp

một

ngày nghỉ để chiêu đãi văn nhân danh sĩ trong huyện, mọi người cùng nhau chơi trò đánh trống chuyền hoa nối thơ đối vần. Lúc này người thua

đang

bị những người khác kéo tay ấn xuống trước bàn phạt rượu,

không

khí trong viện vui vẻ náo nhiệt.

Phó Vân Chương ít tuổi nhưng lại là người có danh tiếng lẫy lừng nhất ở đây, thoải mái ngồi bên trái tri huyện lão gia, tay cần chén rượu mỉm cười nhìn mấy người Khổng tú tài cười đùa. Mấy người cùng bàn cười

nói

với y mấy câu làm thân, lời ăn tiếng

nói

có ý thăm dò. Y cân nhắc nặng

nhẹ,

nhẹ

nhàng đáp lại vài câu, vừa

không

khiến họ bực mình vừa

không

để lộ sơ hở gì. Mấy người đó thấy ngay cả lúc uống rượu y vẫn có thể

nói

chuyện cẩn thận cẩn thận như thế nên cũng

không

tiếp tục bám riết lấy y nữa, cười xòa rồi chuyển sang chủ đề mới mẻ nhất trong huyện dạo gần đây.

"Lần trước Triệu lão tướng công kia

thật

chẳng ra sao, tri huyện lão gia có ý tốt mời ông ta tới huyện ta xem đua thuyền, ông ta lại viết

một

bài văn biền ngẫu châm chọc làm nhục người dân trong huyện, làm người ta tức điên người! Cũng may huyện Hoàng Châu chúng ta tre già măng mọc, người tài liên tục xuất

hiện, gần đây ta thấy đám học sinh ở học đường tranh nhau chép

một

bài "Phủ Giang Lăng kỳ văn chí"

(Những điều kì thú ở phủ Giang Lăng)

mới tò mò mượn đọc thử

một

lần, từ nào từ nấy như châu như ngọc, câu cú sắc bén, từng câu từng chữ nhằm thẳng vào bài văn kia của Triệu lão tướng công, đọc thôi cũng thấy hả lòng hả dạ!"

Tri huyện lão gia

đã

chuếch choáng say. Nghe mấy tú tài

thì

thầm

thì, ông vuốt râu cười ha hả. Từ ngày bài văn kia của Triệu sư gia được lưu truyền khắp chốn, ông ta

không

biết giấu mặt vào đâu, còn bị đồng liêu cười nhạo châm chọc, bực tức

không

để đâu cho hết. Từ đó tri huyện lão gia coi Triệu sư gia như kẻ thù, ông ta

đã

hơn năm mươi tuổi rồi, còn thăng quan tiến chức gì nữa, ai mà quan tâm sau lưng Triệu lão gia có chỗ dựa lớn chừng nào, ông ta quyết

không

nhẫn nhịn gì nữa!

Cũng bởi tri huyện lão gia

không

thèm che giấu

sự

oán hận của mình đối với Triệu sư gia, người trong huyện trước kia còn tôn kính gọi ông ta là Triệu sư gia giờ chỉ còn gọi ông ta là Triệu lão tướng công, có lắm kẻ bỡn cợt còn gọi ông ta là Triệu lão đầu.

Những thư sinh dự tiệc hôm nay tuy cũng

không

phải tinh tế gì nhưng cũng thường xuyên qua lại với tri huyện lão gia, đương nhiên cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng ông ta, thấy ông ta thích thú với chủ đề này như thế cũng dừng lại chuyện mình

đang

nói

dở, chuyển sang bàn tán về "Phủ Giang Lăng kỳ văn chí". Dù biết bài văn kia chỉ là phỏng theo bài gốc của Triệu sư gia nhưng họ vẫn

không

tiếc lời ca ngợi.

Tri huyện lão gia tuy

không

được tận mắt chứng kiến vẻ bực tức của Triệu sư gia nhưng cứ có người chống lại Triệu sư gia là ông ta vui, nghe đám tú tài mỗi người

một

câu chê bai, hạ thấp Triệu sư gia, ông ta tươi cười vỗ tay, "Áng văn này đề tên Đan Ánh công tử mà ta lại

không

biết Đan Ánh công tử là bút danh của ai, tại sao trước đây chưa nghe tới bao giờ?"

Mọi người nhìn nhau dò hỏi rồi lại lắc đầu. Có mấy người còn túm tay người bên cạnh, cười hỏi: "Có phải huynh

không? Nhận

đi. Đừng ngại!"

Trong phút chốc, người này ép hỏi, người kia phủ nhận, kẻ chỉ xem cho vui, thi thoảng thêm vài lời khiến cho trong viện ồn ào hẳn lên, người hầu cũng ngừng đánh trống, mọi người ầm ĩ

một

hồi vẫn

không

hỏi ra được chuyện này.

Tri huyện lão gia lắc đầu cười

nói: "Ta thế nào cũng

không

thể tin người viết ra

một

áng văn chương như thế lại là hạng vô danh tiểu tốt."

Huyện Hoàng Châu

không

lớn lắm, tri huyện lão gia

yêu

quý nhân tài, dựa vào việc là quan phụ mẫu

một

phương, những học sinh có chút tài năng đều được ông ta quan tâm chú ý. Người dân trong huyện chất phác,

thật

thà, thân thiện nên mỗi khi rảnh rỗi ông ta cũng

không

câu nệ,

đi

thăm các nơi trong huyện, làm quen với học sinh ở đó, khắp làng

trên

xóm dưới, miễn là những người có đầu óc sáng láng

một

chút, ông ta cơ bản đều quen biết, ngay cả chưa từng gặp mặt

đi

chăng nữa

thì

cũng phải nghe người khác nhắc đến rồi, làm gì có chuyện tự nhiên có

một

Đan Ánh công tử mà ông ta chưa từng nghe tới từ dưới đất chui lên như thế.

Mọi người lại nhìn nhau, cười cười thở dài,

nói: "không

dám gạt thái gia, thực

sự

không

phải học sinh làm."

Tri huyện lão gia thấy mọi người cũng

không

phải

đang

nói

đùa, cũng kinh ngạc, "Kì lạ

thật".

Lúc này bỗng có

một

tiếng cười khe khẽ vang lên.

Mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng cười, những ánh mắt tự nhiên đổ dồn về phía Phó Vân Chương.

Phó Vân Chương hơi nhếch khóe miệng, đặt ly rượu

trên

tay xuống, nhìn xung quanh

một

lượt rồi lại nhìn tri huyện lão gia: "Khiến cữu cữu chê cười,

thật

ra bài văn ấy chỉ được viết ra trong lúc nhàn hạ cho vui thôi mà."

Mọi người nhìn nhau, im lặng

không

nói.

Tri huyện lão gia hiểu sai ý, vỗ vỗ vai y, cười

nói: "Lẽ nào lại là ngươi viết?"

"không

phải." Phó Vân Chương lắc đầu, cười

nói

với mọi người, "Đan Ánh công tử là

một

đứa trẻ trong tộc ta, ta giao bài tập cho nàng, nàng lại viết mấy đoạn văn về phủ Giang Lăng, sau này

không

biết tôi tớ trong phủ sơ sẩy thế nào mà lại mang bài vở của nàng ra ngoài,

không

ngờ lại có người đọc được, sao ra mấy bản cho mọi người cùng đọc nên giờ mới ồn ào huyên náo đến mức này, ta

đã

trách phạt nàng rồi."

Nghe y giải thích xong, mọi người cười vang: "Hóa ra là tiểu tướng công Phó gia các người nghịch ngợm!" [1]

[1] Ngôi thứ ba trong tiếng Trung, từ chỉ nam và chỉ nữ đồng

âm

với nhau.


Tri huyện lão gia cười bò, giả vờ bực tức: "Người còn trẻ

thì

phải hăng hái như thế chứ! Ngươi trách phạt

hắn

làm gì? Đến ta còn đau lòng."

Phó Vân Chương biết mọi người hiểu lầm đứa trẻ mà y

nói



một

cậu em họ nào đó trong tộc, mỉm cười

không

nói

lời nào,

hiện

tại

không

phải là lúc đưa

anh

tỷ nhi ra trước đầu sóng ngọn gió, đầu tiên phải nâng cao thanh danh cho nàng

đã, đợi tới khi có

một

chỗ đứng vững chắc, về sau nàng mới có thể làm mọi việc theo ý mình. Nếu ngay từ đầu

đã

để lộ chuyện

anh

tỷ nhi là con

gái

ra ngoài, tri huyện lão gia và đám thư sinh trong buổi tiệc hôm nay chắc chắn

sẽ

không

thể nào cười thoải mái đến vậy, bọn họ

sẽ

dùng những từ ngữ sâu cay nhất để châm chọc

anh

tỷ nhi, hoặc là giả vờ tiếc hận thở dài hai tiếng, từ đây

không

bao giờ nhắc tới tên nàng nữa.

oOo

Gã sai vặt Phó gia đợi ở hành lang hồi lâu mới thấy có cơ hội

đi

vào,

thì

thầm vào tai Phó Vân Chương mấy câu.

Biết thầy mình

đã

tới, Phó Vân Chương nhướn mày, khẽ mỉm cười, cũng

không

vội vàng đứng dậy ra về, bảo: "Thế

thì

tiếp đón cho cẩn thận."

Rồi y lại tiếp tục đàm luận học vấn với những thư sinh được tri huyện lão gia mời tới.

Bên này Triệu sư gia nôn nóng tới mức

không

chờ nổi nữa. Uống hết mấy chén rượu hoa quế, ông bỗng đứng dậy, phất tay áo, nổi giận đùng đùng

đi

ra ngoài, "Thế

thì

sang thăm

anh

tỷ nhi, con bé ở đâu?"

Quản gia bên cạnh rón rén trả lời: "Cách đây

không

lâu ngũ tiểu thư bị cảm, phải ở nhà nghỉ ngơi, cũng nhiều ngày rồi

không

ra ngoài ạ."

Tiểu nha đầu bị bệnh à? Vậy

thì

giờ tự nhiên tới nhà cũng

không

hay lắm.

Triệu sư gia khựng lại, hừ

một

tiếng, lại quay về thư phòng, "Tiểu tử thối này cũng dám để cho ta leo cây, thế

thì

ta càng phải chờ nó về! Mấy người các ngươi

đi

chuẩn bị rượu với vài món nhắm

đi!"

Ông ta đưa tay chỉ bừa mấy gã sai vặt Phó gia

đang

đứng ngoài cửa.

Mấy gã sai vặt nhìn nhau ngơ ngác, quản gia liếc mắt ra hiệu cho bọn họ, thúc giục: "Còn

không

mau

đi

đi!"

Tới khi Phó Vân Chương chào từ biệt tri huyện lão gia rồi trở lại thư phòng, Triệu sư gia

đã

uống hết nửa bầu rượu với ngó sen và thịt vịt muối, hai má đỏ bừng, ống tay áo xắn cao, miệng ngâm nga tiểu khúc, vui thích

không

để đâu cho hết.

"Thầy

đã

tới rồi ạ." Phó Vân Chương đưa chiếc tráp

nhỏ

bọc gấm cho Liên Xác, chầm chậm

đi

tới bàn. Nha hoàn định bước tới rót trà, y xua tay, nha hoàn lại khom người lui ra.

Triệu sư gia hừ lạnh

một

tiếng, ăn

một

miếng thịt muối đỏ hồng, lúng búng

nói, "Đừng có giả vờ ngớ ngẩn để lừa ta, chuyện Đan Ánh công tử kia là thế nào? Là

anh

tỷ nhi? Hay là ngươi?"

Phó Vân Chương đứng trước mặt Triệu sư gia, đưa tay rót rượu cho ông ta, mỉm cười

nói: "Thầy chẳng lẽ lại

không

nhận ra chữ viết của

anh

tỷ nhi hay sao?"

Đôi đũa trong tay tuột ra, rơi xuống chiếc đĩa sứ trắng đánh cạnh

một

cái, Triệu sư gia sửng sốt, đẩy bát đũa sang

một

bên, ngẩng đầu nhìn thẳng Phó Vân Chương, gương mặt đầy nếp nhăn nghiêm nghị, ánh mắt trở nên sắc bén, "Đây là tính toán của ngươi, hay là của

anh

tỷ nhi?"

Phó Vân Chương

không

trốn tránh ánh mắt của Triệu sư gia, cũng nhìn vào mắt ông ta, hỏi lại: "Theo thầy nghĩ

thì

thế nào ạ?"

Triệu sư gia nhìn y

không

chớp mắt

một

lúc, sau mới cười nhạo,

nói: "Thế nào cũng được, tự ngươi hiểu là được rồi."

Ông ta từ

nhỏ

đã

tự phụ về học vấn của bản thân, cuối cùng lại thi trượt nhiều lần, cả đời cũng

không

đỗ nổi tiến sĩ. Về sau, người trong tộc nghĩ cách giúp ông ta có được

một

vị trí ở kinh sư nhưng ông ta làm chẳng được mấy năm,

không

chấp nhận nổi

sự

lừa lọc chốn quan trường, nghĩ cách để bị điều tới nơi khác. Kinh sư là nơi hội tụ những nhân tài kiệt xuất nhất, ưu tú nhất, có thiên phú nhất. Ở dọc Thiên Bộ Lang, chọn bừa

một

tiểu quan vớ vẩn nào cũng là nhân tài danh chấn

một

phương. Đặt mình trong đó, ông ta cũng từng tràn đầy nhiệt huyết, cảm thấy vinh dự, cảm thấy bản thân mình cũng có thể cùng với những

anh

tài nơi đó tạo nên

sự

nghiệp lẫy lừng lưu danh sử sách. Nhưng trong số họ cuối cùng lại có rất ít người có thể kiên trì với lý tưởng ban đầu của mình, rất nhiều người vì danh lợi mà

không

từ thủ đoạn, bỏ vợ bỏ con cũng là bình thường, có những người thậm chí còn gϊếŧ người phóng hỏa,

không

chuyện ác nào

không

làm, tâm can

đã

đen như mực.

Khi còn trẻ, thủ phụ Thẩm Giới Khê cũng là người công chính vô tư,

không

khoan nhượng, từng dám làm cả những chuyện cả thiên hạ

không

ai tán đồng là buộc tội Trịnh các lão. Nhưng ai mà ngờ được, trong chớp mắt, Thẩm Giới Khê cũng trở thành các lão, ông ta chuyên quyền độc đoán, dùng người

không

khách quan, để loại trừ những người phản đối hành động của mình nên gϊếŧ oan cả những vị quan tốt, dung túng cho người trong họ làm xằng làm bậy, ức hϊếp dân chúng, áp bức thương nhân buôn muối, buôn trà, Thẩm gia giờ

đã

giàu nứt đố đổ vách, ông ta vẫn

không

thỏa mãn, thậm chí gần đây còn nhúng tay vào cả việc hậu cung, có vẻ như với ông ta, chỉ làm

một

quyền thần vẫn còn là chưa đủ.

Triệu sư gia còn nhớ



lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm các lão năm đó. Ông ta là thân thích của Thẩm các lão nhưng bởi người kia quanh năm suốt tháng đều ở trong kinh thành nên vẫn chưa chính thức gặp gỡ lần nào, ngày ấy ông ta cùng với những học sinh

đi

thi khác đứng chờ

trên

đường con đường mà thị lang mới nhậm chức Thẩm Giới Khê sau khi hạ triều nhất định phải

đi

qua. Đột nhiên trời mưa to, người

trên

đường vội vã tìm chỗ trú, bọn họ vẫn

không

nhúc nhích, vẫn cứ đứng đó ngẩn ngơ nhìn về phía hoàng thành, trong mắt tràn ngập

sự

sùng kính và hâm mộ.

Thẩm đại nhân

đi

qua, nhìn thấy bọn họ còn vén rèm xuống kiệu,

nói

chuyện với đám học sinh bọn họ, khuyên bọn họ về sớm, tập trung ôn tập bài vở để sau này lấy tài năng phò tá triều đình.

Khi ấy tất cả học sinh

trên

đường đều hừng hực khí thế, những giọt mưa rơi xuống mặt bọn họ

không

những

không

lạnh mà còn nóng như lửa. Bọn họ vô cùng kích động, thề phải lấy Thẩm đại nhân làm gương, cho dù con đường phía trước có chông gai đến thế nào

đi

chăng nữa cũng

sẽ

phải bước tới cho bằng được.

Khi đó có ai ngờ Thẩm đại nhân

đang

ôn tồn cổ vũ bọn họ đây

sẽ



một

ngày trở thành người bọn họ khinh bỉ nhất?

Chỉ mong Phó Vân Chương có thể trở thành ngoại lệ.

Triệu sư gia nhớ đến mục đích ông ta tới nhà Phó Vân Chương ngày hôm nay, giấu nỗi phiền muộn trong lòng

đi, càu nhàu: "không

nói

chuyện tập văn kia nữa, Uyển tỷ nhi lỗ mãng, cha con bé

đã

cấm túc nó nửa năm, sau đó hứa

sẽ

bảo Kỳ ca nhi nhà ông ta tới đây chính thức tạ lỗi với

anh

tỷ nhi. Còn lý do tại sao tập văn đó lại được lưu truyền ra bên ngoài, ta cũng

không



lắm, hẳn là do mấy thằng nhãi thối tha Triệu gia cố ý gây rối thành ra mới rêu rao ra bên ngoài như thế..."

nói

tới đây, Triệu sư gia ho

nhẹ

hai tiếng rồi cố tình lờ

đi,

không

nói

tiếp.

Thứ Triệu Thúc Uyển lấy

đi

thực ra cũng

không

phải là

một

tập văn, chỉ là

một

xấp giấy rất dày. Mấy thiếu gia Triệu gia thường ngày cũng thầm trách cứ Triệu sư gia nhưng do ông là người lớn trong nhà nên cũng họ

không

dám oán giận ra mặt. Ngày ấy Triệu Thúc Uyển mang bài vở của Phó Vân

anh

về tìm đại ca Triệu Kỳ nhờ

hắn

nhận xét, vừa lúc ấy mấy người

anh

em họ của Triệu Kỳ cũng ở đó. Ban đầu, mấy thiếu gia chỉ cho là chuyện mấy đứa con

gái

ghen tỵ với nhau nên cũng đồng ý, nhưng lật đến bài văn nhằm vào Triệu sư gia kia, Triệu Kỳ đọc xong mắt cũng sáng lên,

không

chỉ chép lại y nguyên từng câu từng chữ mà còn đóng thành

một

tập để

anh

em trong nhà xem cùng.

không

chỉ có tri huyện lão gia ngóng chờ Triệu sư gia bị phản đòn, đến cả các thiếu gia Triệu gia cũng muồn thấy tam gia gia bị người ta đánh trả! Người đọc sách chú trọng thanh danh là

sự

thật

nhưng với họ, tiền đồ của bản thân còn quan trọng hơn. Muốn đạt được thành tựu trong chốn quan trường, trước hết phải thi đỗ, lấy được công danh, Triệu sư gia là

một

vị quan văn, chức vị

không

lớn cũng

không

nhỏ, sau lưng lại có Triệu gia làm chỗ dựa, chỉ cần là người đầu óc hơi tỉnh táo

một

chút thôi

thì

sẽ

không

hơi

một

tý là chống đối lại ông ta, cho nên dù người trong huyện Hoàng Châu có căm phẫn đến thế nào

đi

chăng nữa cũng làm gì có mấy ai dám thực

sự

nhảy ra đối đầu với ông ta.

Cuối cùng cũng có

một

người là Đan Ánh công tử ra tay, mấy

anh

em Triệu Kỳ vui đến phát điên,

không

phải người trong cuộc

thì

sợ gì bị ảnh hưởng, bọn họ chỉ mong Đan Ánh công tử cãi nhau với Triệu sư gia, cãi càng to càng tốt.

Bài văn truyền ra ngoài, càng lúc càng có nhiều người biết đến. Đợi đến khi Triệu sư gia phát giác ra chuyện này, cái tên Đan Ánh công tử

đã

gắn chặt với tên ông ta rồi, đến người ngoài đường rảnh rỗi nhắc tới ông ta cũng

sẽ

thuận miệng nhắc tới Đan Ánh công tử. Ông ta từ trước đến nay vẫn thoải mái, phóng khoáng, nào có quan tâm người

trên

phố đồn đại những gì về mình, nhưng

anh

tỷ nhi dù sao cũng là nữ tử chốn khuê phòng, nếu có chuyện gì xảy ra nhất định

sẽ

làm ảnh hưởng tới thanh danh của con bé, vậy nên ông ta cũng

không

đứng ra giải thích.

Con cháu nhà mình lại dám gài bẫy hạ thấp mình, tuy Triệu sư gia

không

hay để ý những chuyện tầm thường vặt vãnh nhưng cũng

không

thể nào thấy thoải mái cho được.

không

muốn phân tích tỉ mỉ nguyên nhân bên trong với Phó Vân Chương, ông ta đành đổi đề tài, hỏi sang chuyện khác: "Ta nghe cháu dâu ta

nói, đợt trước ngươi đưa

anh

tỷ nhi

đi

phủ Võ Xương bán kiến Diêu học đài phải

không?"

Phó Vân Chương

không

hỏi chuyện Triệu gia

sẽ

xử trí Triệu Thúc Uyển như thế nào, khẽ gật đầu.

Triệu sư gia tức điên người, "Ta mới là thầy của ngươi! Tuy rằng ta chẳng dạy ngươi được cái gì nhưng

một

ngày là thầy, cả đời là thầy, vậy mà ngươi lại khinh thường ta, còn

đi

tìm cái lão già cứng đầu kia nữa hả?

hắn

thì

có thể dạy

anh

tỷ nhi cái gì chứ?"

Lão già trẻ con, lão già trẻ con này.

Phó Vân Chương vốn chờ Triệu sư gia tới nhà chất vấn mình, đáy mắt

hiện

lên

một

ý cười nhàn nhạt, từ tốn

nói: "Con

sẽ

lên phía bắc

đi

thi,

không

có ai dạy học cho

anh

tỷ nhi nữa. Diêu học đài học rộng tài cao, lại là Học chính

một

vùng, có ông ta quan tâm tới

anh

tỷ nhi, con mới yên tâm

đi

thi được."

"Ai nha!" Triệu sư gia vỗ đùi, lấy ngón tay chỉ thẳng vào mũi mình, đứng dậy đối diện với Phó Vân Chương gầm ghè: "Ta có chỗ nào

không

bằng lão Diêu?

hắn

ốm đau bệnh tật, ba ngày

thì

có hai ngày lần nằm liệt

trên

giường,

nói

không

chừng

đi

lúc nào

không

biết. Ta còn đáng tin cậy hơn

hắn

nhiều! Ta mà làm thầy của

anh

tỷ nhi ấy à, đảm bảo

sẽ

dạy con bé học

thật

giỏi, còn giỏi gấp mười lần cái đứa cháu

gái

không

có lương tâm kia của ta, tới khi ngươi trở về, con bé còn giỏi hơn cả ngươi..."

Phó Vân Chương hơi nhíu mày,

đi

ra ngoài hành lang ra hiệu cho tôi tớ

đi

tới đỡ Triệu sư gia

đã

say khướt về phòng dành cho khách nghỉ ngơi.

Y đứng ở hành lang nhìn theo bóng Triệu sư gia dần dần

đi

xa mới quay người trở về thư phòng.

Tuy rằng lời Triệu sư gia vừa

nói

chỉ là lời

nói

linh tinh của người say nhưng y

đã

đạt được mục đích của mình, chuyện này quyết định xong rồi, giờ phải dành thời gian xử lý vụ Phó Dung mới được.

"Sau giờ Ngọ bảo

anh

tỷ nhi qua bên này

một

chuyến".

Y gọi Liên Xác tới, dặn dò.

Liên Xác thưa vâng.