Chương 46: Về nhà
Cuối cùng cũng về tới huyện Hoàng Châu.Hai vợ chồng Phó tam thúc và Phó tam thẩm ra tận bến tàu chờ, thấy thuyền của Phó tứ lão gia
thì
cười tươi roi rói.
Hỏi thăm mấy câu thông thường xong, Phó tam thẩm
nói: "Lão thái thái hôm qua cứ hỏi
đi
hỏi lại, nay nhà bếp còn nấu
một
nồi canh gà
thật
lớn, thôi nhanh nhanh về nhà nghỉ ngơi."
nói
xong nhìn lại thấy hai
anh
em Phó Vân Khải và Phó Vân Thái ngoan ngoãn khác thường, Phó Nguyệt và Phó Quế cũng tiu nghỉu, trong lòng bà cũng hơi nghi hoặc nhưng
không
hỏi nhiều, dẫn bà tử xuống thuyền thu dọn đồ đạc để mang về về nhà.
Phó Vân
anh
sửa soạn xong đồ dùng tùy thân, ra khỏi khoang thuyền lại bắt gặp Phó Vân Chương
đang
đi
tới, phía sau là hai bà tử mặc váy lam bằng vải thô.
Y nhìn thấy nàng
đi
ra
thì
hơi ngẩn ra
một
chút, chăm chú nhìn nàng hồi lâu, "Xong rồi à?"
Sáng nay y dậy sớm theo thói quen, thuyền vừa cập bến, nghĩ tới Phó Vân
anh
yếu ớt lại còn
đang
bị bệnh nên dặn Liên Xác sắp xếp lại đồ đạc còn bản thân mình
thì
qua đây giúp đỡ nàng,
không
ngờ nàng
đã
sửa soạn xong, chuẩn bị rời thuyền, hoàn toàn
không
cần người khác hỗ trợ.
Phó Vân
anh
vẫn
nói
không
ra tiếng nên chỉ biết gật đầu.
Chuyện tối hôm qua
đã
cho người
trên
thuyền
một
phen kinh hoàng, Phó tứ lão gia còn lo lắng sợ hãi đến trào cả nước mắt. Sáng nay, đến những thủy thủ phải dậy sớm tất bật với công việc cũng còn vừa làm vừa lo, còn chính cái người tìm được đường sống trong chỗ chết là nàng lại chẳng có biểu
hiện
gì, so với ngày thường cũng chẳng khác là bao. Y
không
biết nên khen nàng hiểu chuyện hay nên lo lắng cho cái lá gan lớn hơn người khác của nàng đây. Phó Vân Chương khẽ thở dài rồi lại bật cười, nghiêng đầu ra hiệu cho bà tử
không
cần ở lại, dắt tay Phó Vân
anh, "đi
thôi."
Mấy chị em Phó Nguyệt, Phó Quế từ
nhỏ
đã
ở huyện Hoàng Châu, cứ tưởng rằng những nơi khác cũng giống như quê mình, tới phủ Võ Xương ở mấy ngày mới biết cái gì gọi là phồn hoa náo nhiệt. Trước kia, bọn họ cảm thấy phố Tây Đại ở huyện Hoàng Châu là nơi tấp nập nhất
trên
đời này, củi gạo mắm muối, những vật dụng cần cho sinh hoạt, đồ dùng trong nhà, gia cầm súc vật, đủ kiểu cửa hàng, còn có những đồ quý hiếm từ khắp trời nam biển bắc đổ về. Vậy mà sau khi nhìn thấy cảnh rộn ràng ở trấn Hán Khẩu, giờ nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa mới nhận ra đường phố vừa đủ cho hai chiếc xe ngựa tránh nhau này chỉ lớn bằng ngõ
nhỏ
ở phủ Võ Xương, những cửa hàng trang trí xanh đỏ từng khiến bọn họ thích mê giờ cũng trở nên ảm đạm,
không
có gì đặc sắc, chẳng khơi gợi được tý hứng thú nào nữa.
Đương nhiên, lúc này các nàng cũng chẳng có tâm trạng đâu mà hưng phấn với kích động. Trải qua
sự
sợ hãi tối qua, đến những đứa trẻ suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện vui đùa như Phó Vân Khải và Phó Vân Thái cũng trở nên yên tĩnh nghe lời,
nói
gì đến người đa sầu đa cảm như Phó Nguyệt, từ sáng sớm tới giờ Phó Nguyệt
đã
khóc mấy lần, Phó Quế khuyên thế nào cũng
không
được, nghe tiếng nỉ non mà bực mình nhưng vẫn
không
làm gì được.
"Tứ thúc
nói
chuyện này
không
thể để nãi nãi biết. Tỷ khóc cho sưng mắt, nãi nãi thể nào chẳng hỏi, tỷ lại ngốc thế, chắc chắn
không
lừa được người, tỷ cứ thế này
thì
anh
tỷ nhi biết phải làm sao?"
Phó Nguyệt lấy khăn tay chấm lên khóe mắt, lau
đi
mấy giọt lệ, nhìn sang Phó Vân
anh
đang
tựa lưng vào thành xe trầm tư, giọng run run: "anh
tỷ nhi..."
Lời còn chưa
nói
hết, nước mắt
đã
lại rơi xuống.
Phó Quế bất lực.
Phó Vân
anh
nắm tay Phó Nguyệt, lắc đầu.
Nàng cũng đâu có khẳng khái tới mức tình nguyện chịu chết thay người khác, cứu Phó Nguyệt cũng bởi mọi việc diễn ra quá nhanh,
không
cho phép nàng suy xét quá nhiều. Phó Nguyệt là con
gái
của Phó tứ lão gia, tuổi lại còn
nhỏ. Trong mắt nàng, Phó Nguyệt chỉ là
một
đứa trẻ. Phó Vân Chương nhìn vào nàng cảm giác như có thể nhìn thấy chính bản thân y lúc
nhỏ, nàng nhìn vào Phó Nguyệt và Phó Quế cũng
sẽ
có cảm giác ấy. Cho nên lúc đó nàng đẩy Phó Nguyệt ra, thứ nhất là xuất phát từ bản năng bảo vệ cho người
nhỏ
tuổi hơn mình. Thứ hai, về mặt suy nghĩ, nàng
không
phải
một
đứa trẻ, hằng ngày lại kiên trì rèn luyện thân thể, hơn nữa cơ thể này còn kế thừa sức lực của Phó lão đại, nếu có bị bắt lại, khả năng chạy thoát của nàng dù sao vẫn lớn hơn
một
Phó Nguyệt
đang
hoảng loạn rất nhiều. Thứ ba, mấy tháng cuối cùng của kiếp trước, nàng bị truy binh vây bắt nhưng vẫn chạy được từ kinh sư tới tận núi Kỳ Liên, kinh nghiệm chạy trốn phong phú.
Phó tứ lão gia hiển nhiên là
đã
coi
sự
quyết đoán bình tĩnh trong phút chốc kia của nàng là hiên ngang lẫm liệt nên bị xúc động, chỉ hận
không
thể thuê người khắc
một
tấm biển ghi mấy chữ "anh
dũng cứu chị" đến treo trước cửa phòng nàng.
Nàng
không
giải thích nhiều, chỉ xin Phó tứ lão gia
không
kể chuyện này cho người khác.
Phó tứ lão gia lập tức đồng ý, lại càng thêm cảm động, nước mắt giàn giụa, còn nghẹn ngào hứa hẹn
sẽ
cho nàng
thật
nhiều thứ.
Phó Vân
anh
không
từ chối, thản nhiên chấp nhận, tứ thúc là người hào phóng, so với mấy lời cảm kích suông, vàng bạc thực tế hơn nhiều.
đi
một
lát
đã
về tới trước ngõ
nhỏ
trong phố Đông Đại, Phó Vân Chương
nói
với Phó tứ lão gia mấy câu rồi tách ra ở đầu ngõ. Phó tứ lão gia giờ mới nhớ tới
một
chuyện, lấy miếng ngọc bội hình con cá mà sáng sớm Phó Vân
anh
đã
đưa cho ông ra,
nói: "Cẩm Y Vệ hành tung bí
ẩn, những người như chúng ta
không
có cách nào tìm được họ. Miếng ngọc bội này chạm trổ tinh tế, có khi là vật gia truyền, ta muốn nhờ người mang tới kinh sư rồi từ từ hỏi thăm về vị Hoắc đại nhân kia."
Phó Vân Chương hơi nhíu mày, trầm ngâm
một
lát rồi
nói: "Nếu tứ thúc tin cháu
thì
cứ giao miếng ngọc bội này cho cháu. Mấy ngày nữa cháu
sẽ
khởi hành lên phía bắc, Chung Đại Lang và mấy cử nhân khác cũng
đi
cùng, nhà bọn họ có người thân ở kinh thành, có khi từng nghe
nói
về vị Hoắc đại nhân kia cũng nên."
"Cháu muốn tham gia khoa thi hội lần này sao?" Phó tứ lão gia nghe vậy quên bay quên biến chuyện hỏi thăm chủ nhân miếng ngọc bội, vui vẻ ra mặt, tuôn ra
một
tràng, "Đây đúng là chuyện vui của nhà chúng ta. Nhưng mà lại
nói, sểnh nhà ra thất nghiệp, nhớ mang thêm mấy thứ đồ phòng thân, sức khỏe cháu
không
tốt, sợ chịu
không
nổi cái lạnh phương bắc, sao
không
để đầu xuân sang năm hẵng
đi?"
Phó Vân Chương mỉm cười
nói: "không
sao ạ,
đi
sớm
một
chút
sẽ
không
lo nhỡ có chuyện gì
thì
lỡ mất kì thi,
trên
đường cũng tiện tham quan mấy danh lam thắng cảnh. Hơn nữa cháu
đi
cùng mấy người bạn, sau này tới kinh sư cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau."
Đầu ngõ đương nhiên
không
phải là nơi phù hợp để
nói
chuyện chính
sự, cổng chính Phó gia mở ra, Đại Ngô thị, Lư thị và Hàn thị cùng kẻ hầu người hạ đều đứng chờ ở cửa, mấy gã sai vặt khuân vác hàng hóa từ trêm xe xuống, người qua kẻ lại, cười
nói
ồn ào, Phó tứ lão gia chỉ kịp dặn dò Phó Vân Chương thêm vài câu, hẹn ngày khác
nói
chuyện rồi để y ra về.
Dưới
sự
trấn an của Phó Vân
anh
và Phó Quế, Phó Nguyệt cuối cùng
không
khóc nữa, mấy chị em xuống xe, chào hỏi người lớn trong nhà.
Lư thị thấy mắt Phó Nguyệt đỏ hoe nghĩ nàng lâu mới được về nhà nên xúc động,
không
suy nghĩ nhiều, chỉ xoa đầu nàng, cười
nói
với Hàn thị và Phó tam thẩm: "Mấy chị em chúng nó hình như cao hơn
một
chút
thì
phải."
Cười
nói
rộn ràng
một
hồi, mọi người dắt díu nhau vào trong, ở chính phòng, chiếc bàn bát tiên bằng gỗ thông sơn đen khắc hoa
đã
bày kín đồ ăn, gà vịt thịt cá cái gì cũng có, ngó sen hoa quế, vịt muối, trứng bắc thảo, đậu phộng rang được mang lên sau
thì
không
còn chỗ mà để, phải chồng cả lên nhau.
Hôm nay đoàn viên,
không
cần phải tách bàn, cả nhà ngồi
trên
một
bàn ăn cơm.
Trong bữa ăn, Phó tứ lão gia
nói
lúc ở phủ Võ Xương, Phó Vân
anh
cảm lạnh nên bị mất tiếng, phải nghỉ ngơi cho tốt, trong vòng nửa tháng
không
được
nói
chuyện. Lư thị và Phó tam thẩm lo lắng, ân cần hỏi han
một
lượt, nhắc nha hoàn xuống bếp nấu canh tuyết lê đường phèn để nàng giải khát.
Thấy cả hai đứa trẻ bình thường vẫn hay kén cá chọn canh là Phó Vân Thái và Phó Vân Khải ngồi ăn hùng hục
không
nói
năng gì, Đại Ngô thị đau lòng, gắp cho hai đứa cháu trai hết món này đến món khác, cằn nhằn
đi
phủ Võ Xương gì mà
không
bằng ở nhà, hai đứa cháu đều đói ăn đến mức gầy cả người.
Lư thị nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua con
gái
và hai cháu
gái, cuối cùng lại nhìn con trai, hơi chau mày. Bà lúc nào cũng cưng chiều con trai nên cũng biết
rõ
tính cách của thằng bé, nếu như Khải ca nhi là đứa thích làm mình làm mẩy
thì
Thái ca nhi là đứa kiêu căng, càn quấy, cũng may người trong nhà vẫn thường nhường nhịn nó, thế mà sao
đi
phủ Võ Xương
một
chuyến về con trai bà lại đổi tính đổi nết thế kia?
Bà nghĩ vậy nhưng cũng chưa
nói
gì, dù sao vẫn
đang
bữa ăn.
Ăn xong, Phó tứ lão gia đưa Đại Ngô thị về phòng, kể tỉ mỉ cho bà nghe chuyện
trên
đường mấy ngày nay.
Phó Nguyệt, Phó Quế đều kêu mệt mỏi, xin phép về phòng thay quần áo. Lư thị liếc theo nhưng vẫn
không
nói
gì, ra trước viện xử lý công việc. Đồ Phó tứ lão gia mang về còn phải phân loại rồi ghi vào sổ, quanh
đi
quẩn lại cũng mất hơn
một
canh giờ mới xong. Quay lại trong viện, bà tử
đang
ngồi ngủ gật ở hành lang nghe thấy tiếng bước chân của bà mới giật mình tỉnh lại, lau lau nước miếng bên khóe miệng,
nói
với bà Phó tứ lão gia mới về nên mệt mỏi,
đi
từ viện của Đại Ngô thị về cũng
đã
đi
ngủ, tới giờ vẫn chưa tỉnh.
Lư thị nghĩ ngợi
một
hồi rồi
nói, "Gọi đại tỷ nhi qua đây, ta có điều muốn hỏi con bé."
oOo
Phó Vân
anh
trở về Đan Ánh Sơn Quán, phát
hiện
ra
trên
cây táo
đã
rực rỡ ánh đỏ, mùi táo chín tản ra trong
không
khí dẫn dụ chim sẻ tới ăn quả.
Hàn thị tiết kiệm, miễn là những thứ có thể ăn được đều
không
muốn lãng phí, dựng ở cạnh cửa
một
cây gậy trúc dài để xua đuổi chim sẻ tới ăn vụng. Đầu gậy trúc có chiếc chuông được buộc vào bằng mảnh vải đỏ, mỗi lần khua gậy là lại có tiếng leng keng. Bà lấy gậy lùa
một
đám chim sẻ béo núc
đi, quay sang Phó Vân
anh
cười
nói: "Năm nay là năm đầu tiên ở đây, mấy hôm trước nha hoàn định hái táo, mẹ
không
cho họ hái, định chờ con về rồi hái."
Phó Vân
anh
cười cười, ra dấu bằng tay với bà.
Hàn thị giờ mới nhớ ra nàng
không
nói
được, nhíu mày
nói: "Có phải buổi đêm đá chăn nên bị nhiễm lạnh
không? Họng còn đau
không?"
đi
tới trước mặt con
gái, bà lấy ngón tay ấn vào trán nàng, "Bị bệnh có khó chịu
không? Về sau phải cẩn thận
một
chút. Phải rồi, mẹ còn biết
một
bài thuốc dân gian chuyên trị đau họng..."
Bà về phòng lấy mấy đồng tiền từ trong rương ra, rồi gọi nha hoàn bảo họ
đi
phố Tây Đại mua chút cỏ tranh về.
Cũng may lúc này nhà bếp đưa canh tuyết lê đường phèn tới, Phó Vân
anh
đưa mắt ra hiệu cho Hàn thị
không
cần lo lắng. Thuốc sắc từ cỏ tranh gì đó nàng
không
nuốt trôi nữa rồi. Hồi trước ở Cam Châu
không
có tiền bốc thuốc, Hàn thị
không
biết hỏi ai được mấy bài thuốc dân gian, sau đó tự lên núi đào thảo dược về sắc cho nàng uống, may mà nàng còn biết nhận biết mấy loại thảo dược thường dùng, thấy Hàn thị mang về cái nào lạ là phải lén vứt
đi
ngay,
không
có khi
đã
uống nhầm thuốc rồi.
oOo
Phó Vân Chương bận rộn chuẩn bị lên phía bắc
đi
thi, Phó Vân
anh
lại bị bệnh. Sau khi từ phủ Võ Xương trở về, nàng nghe lời thầy thuốc dặn, hằng ngày chỉ ở nhà học cùng hai
anh
em Phó Vân Khải,
không
sang Lâm Lang Sơn Phòng nữa. Thi thoảng Phó Vân Chương tranh thủ được chút thời gian rảnh rỗi
sẽ
sai Liên Xác sang lấy bài vở của nàng, mang về phê chữa rồi lại sai Liên Xác đưa lại cho nàng.
Liên Xác
nói
hằng ngày Phó Vân Chương
đi
sớm về trễ, bận rộn đến độ chân
không
kịp chạm đất, từ tri huyện lão gia đến những người đức cao vọng trọng trong huyện đều muốn gặp y tặng đồ, vàng bạc, nhà cửa, ruộng đất, người hầu, đến cả tiểu thϊếp cũng được đưa tới nhà tặng.
Người lớn trong tộc giờ đua nhau chửi mắng đám thương nhân giàu có
đã
tặng tiểu thϊếp cho Phó Vân Chương. Chả là có người nọ chọn
một
nha hoàn quyến rũ trong nhà mình đưa tới đại trạch Phó gia. Những người khác cũng đua đòi làm theo, thế là chỉ trong
một
thời gian ngắn, đại viện Phó gia oanh ca yến hót, chen chúc toàn các "nha hoàn" được các nhà khác đưa tới để hầu hạ nhị thiếu gia. Phó Vân Chương lựa lời xin miễn cho ý tốt này của mọi người, muốn đưa tất cả những nha hoàn này trở lại nơi ban đầu. Mấy nha hoàn đó khóc như cha chết, nhất định
không
chịu
đi, rồi như
một
đàn ong ùa ra khỏi tổ, bâu lấy Phó Vân Chương, níu chặt lấy y, thế nào cũng
không
chịu buông tay, kéo xộc xệch hết cả quần áo
trên
người y, nho khăn, khăn lưới cũng bị giật. Cái đám đàn bà ấy,
một
khi phát điên lên rồi
thì
chấp hết, chẳng quan tâm y có phải cử nhân hay
không.
Liên Xác châm chọc: "trên
đường đến nơi ăn chốn ở còn
không
cố định, mang nha hoàn
đi
làm cái gì cơ chứ! Thiếu gia nhà chúng ta có đôi khi hứng lên còn ngủ
một
đêm
trên
núi hoang miếu đổ, mang theo
một
đứa nha hoàn như thế,
không
biết là nàng ta hầu hạ thiếu gia hay là thiếu gia hầu hạ nàng ta nữa!"
Phó Vân
anh
buồn cười,
không
phải vì lời
nói
châm chọc của Liên Xác mà là vì nghĩ đến cảnh tượng cái người xưa nay lúc nào cũng bình tĩnh, xử lý công lưu loát như Phó Vân Chương bị
một
đám nha hoàn xinh đẹp quyến rũ nhảy bổ vào người ngay trước cửa viện.
Chẳng mấy chốc nửa tháng
đã
trôi qua, nàng dần dần
đã
có thể
nói
trở lại.
Trong nửa tháng này, Phó tứ lão gia vẫn hết sức tích cực đưa đồ ăn đồ mặc tới cho nàng, Lư thị cũng tặng nàng nhiều đồ trang sức. Trước kia Lư thị đối xử tốt với nàng phần lớn là để được tiếng là
yêu
thương cháu
gái
nhà chồng và lấy lòng Phó tứ lão gia, giờ ánh mắt trìu mến của Lư thị dành cho nàng nàng
đã
thực lòng hơn nhiều.
Lư thị có chê bai Phó Nguyệt thế nào
đi
chăng nữa
thì
Phó Nguyệt vẫn là máu mủ ruột rà của bà. Nghe con
gái
kể chuyện mạo hiểm đêm đó xong, nếu bà còn có thể coi cháu
gái
như người ngoài
thì
chưa cần đến Phó tứ lão gia
nói
gì, bản thân bà cũng
đã
tự cảm thấy xấu hổ.
Đại Ngô thị
không
mấy quan tâm đến chuyện trong nhà, tất cả đều nghe theo Phó tứ lão gia. Con trai, con dâu
đã
đứng về phía Phó Vân
anh
như thế, bà còn có thể
nói
gì nữa, đương nhiên sau lưng vẫn cứ
nói
này
nói
nọ nhưng ít ra
sẽ
không
mắng thẳng vào mặt nàng được.
Những chuyện đó đều
đã
nằm trong dự kiến của Phó Vân
anh. Chuyện bất ngờ nhất là Thập ca Phó Vân Thái tự nhiên lại kính sợ nàng.
Phó Vân Thái là con trai duy nhất của Phó tứ lão gia. Đại Ngô thị và Lư thị coi
hắn
như trân bảo, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nuôi còn cẩn thận hơn nuôi con
gái. Bình thường, Phó Vân Thái rất thích bắt nạt Phó Nguyệt và Phó Quế, Phó Nguyệt hiền lành nên toàn nhường
hắn, Phó Quế yếu thế,
không
dám cãi cọ với
hắn, ngay cả Phó Vân Khải cũng hết sức tránh xích mích với Phó Vân Thái.
Phó Vân
anh
và Phó Vân Thái
không
tiếp xúc nhiều nên nghĩ mãi cũng
không
hiểu được tại sao Phó Vân Thái lại tự nhiên sợ mình như thế. Hôm nay bên ngoài mưa rơi tí tách, nàng ngồi bên cửa sổ vẽ bản đồ cho bạn làm ăn của Phó tứ lão gia, sai nha hoàn gọi Phó Vân Khải vào, hỏi
hắn
nguyên do chuyện này.
Đêm đó Phó Vân Khải chỉ muốn dọa nàng cho vui mới thuận miệng
nói
một
câu rằng
trên
thuyền có cường đạo, ai ngờ lại thiêng như thế, người Phó gia bên ngoài
không
nói
gì nhưng sau lưng lại
thì
thầm bàn tán rằng Quế tỷ nhi
nói
Khải ca nhi là đồ miệng quạ đen, quả đúng là như thế!
Những lời bàn tán của người hầu kẻ hạ cuối cùng đến tai Phó Vân Khải,
hắn
cũng
không
giận dỗi như mọi khi. Sau
một
hồi suy nghĩ,
hắn
quyết định chuộc lỗi bằng cách đến Đan Ánh Sơn Quán hằng ngày để giúp đỡ Phó Vân
anh, dù chỉ là giúp lấy cái này, cầm cái nọ nhưng thái độ tử tế, ngoan ngoan, cái gì cũng nghe lời nàng,
không
dám cãi lại câu nào.
Đúng lúc này, Phó Vân
anh
lại
đang
cần
một
người biết đọc biết viết giúp đỡ. Nha hoàn
thì
đương nhiên là
không
biết chữ. Phó Vân Khải biết mình mắc lỗi trước nên
không
dám kiêu căng,
không
nghịch ngợm,
không
phá phách, dù vẫn hơi nhiều lời nhưng như vậy coi như tạm thời chấp nhận được nên nàng cũng
không
đuổi
hắn
đi, hằng ngày sai khiến
hắn
làm cái này cái kia. Tính ra
hắn
cũng là người
nói
được làm được, nàng sai việc gì,
hắn
cũng nghiêm túc hoàn thành,
không
có thái độ qua loa cho xong chuyện.
"Thái ca nhi đương nhiên phải sợ muội rồi!"
Phó Vân Khải
đang
nằm sấp
trên
mặt sàn ngoài hành lang vẽ phác thảo bản đồ, nghe nha đầu
nói
Phó Vân
anh
tìm
hắn
thì
vội vàng rửa tay cho sạch, lê bước lẹt quẹt vào phòng. Nghe Phó Vân
anh
hỏi chuyện tại sao thái độ của Phó Vân Thái lại thay đổi như thế,
hắn
thì
thầm, "Thái ca nhi đời này sợ nhất ba loại người, người
không
biết xấu hổ, người
không
sợ chết và kiểu người như Chung Đại Lang,
một
mình muội lấy được cả hai hạng đầu, nó làm sao
không
sợ muội được!"
hắn
vừa dứt lời lại nhìn trộm sắc mặt Phó Vân
anh, thấy nàng
không
tức giận gì cũng
không
thở phào
nhẹ
nhõm mà ngược lại còn thấy mất mát, ngũ muội muội sang lại
không
tức giận?
không
mắng
hắn
thì
thôi, lườm
hắn
một
cái cũng được mà!
hắn
gãi đầu gãi tai, từ từ kể ra nguyên nhân tại sao Phó Vân Thái lại thay đổi thái độ như thế.
Trong mắt Phó Vân Thái, Phó Vân
anh
là
một
tiểu nương tử trong khuê phòng mà
không
sợ Đại Ngô thị và những người khác châm chọc, cũng
không
sợ những ánh mắt khác thường của người lớn là
không
biết xấu hổ; khi ở
trên
thuyền, gặp nguy hiểm mà
không
sợ hãi gì là
không
sợ chết. Người như thế
không
thể động vào được, hơn nữa Tôn tiên sinh còn thường khen nàng, do vậy từ lúc ở phủ Võ Xương trở về,
hắn
đã
thầm quyết định từ nay
sẽ
cách cái người kỳ quái như ngũ muội muội
thật
xa.
Nghe Phó Vân Khải
nói
xong, Phó Vân
anh
nhướn mày cười cười, hóa ra
không
biết xấu hổ và
không
sợ chết cũng uy phong ra phết.
oOo
Hai ngày sau, Liên Xác mang sách sang cho Phó Vân
anh, báo với nàng hành lý của Phó Vân Chương
đã
chuẩn bị xong xuôi, sau Trung thu
sẽ
lên đường.
Phó Vân
anh
bảo Liên Xác ở lại uống trà rồi đứng dậy
đi
gian bên cạnh rửa tay. Mấy ngày nay nàng bận vẽ bản đồ, thư phòng lộn xộn, từ bàn sách đến bàn uống nước cũng toàn sách là sách.
Vất vả như vậy cũng đáng, chỉ hơn nửa tháng mà nàng
đã
kiếm được
một
trăm lượng bạc, đủ cho Hàn thị ăn no mặc ấm tới mười, hai mươi năm. Hàn thị vừa mừng vừa sợ, cất
thật
cẩn thận,
nói
với nàng sau này
không
sợ
không
đủ đồ cưới nữa. Nàng
không
nói
gì, giờ khắc này, hôn nhân với nàng mà
nói
không
phải toàn bộ cuộc đời nữa. Đương nhiên, nàng
sẽ
không
bởi vì Thôi Nam Hiên mà lạnh lòng, từ đây coi đàn ông trong thiên hạ đều là những kẻ phụ lòng nhưng nếu bảo nàng cũng giống như kiếp trước, nghe theo mong muốn của người lớn trong nhà mà xuất giá
thì
gần như là
không
thể.
Hàn thị chỉ là
một
người phụ nữ bình thường, hết lo lắng chuyện ăn mặc của nàng
sẽ
lo lắng tới chuyện hôn nhân cho nàng. Nàng bây giờ còn
nhỏ,
không
thể chưa gì
đã
đả kích
sự
nhiệt tình của mẹ mình. Đợi nàng lớn hơn
một
chút, có thể làm chủ cuộc sống của mình, Hàn thị
sẽ
tự hiểu được những tính toán của nàng.
Liên Xác ngồi
trên
ghế con ăn bánh trung thu ngũ nhân, đỡ tay trái dưới cằm để hứng vừng lạc
đang
rơi lả tả. Phương Tuế thấy
hắn
ăn ngon lành như vậy, bốc cho
hắn
đầy
một
nắm kẹo đường, bánh trung thu, bánh hoa quế để
hắn
nhét vào túi áo,
hắn
ngẩng đầu cười hì hì.
Phó Vân
anh
trở lại thư phòng, rút
một
tập bản vẽ mỏng ra, đưa cho Liên Xác cầm về cho Phó Vân Chương.
Phó Vân Chương học nhiều hiểu rộng, nàng
không
vẽ tuyến đường cụ thể
rõ
ràng cho y, chỉ đánh dấu phương hướng, địa danh, những nơi nào có danh môn vọng tộc nào cần tới bái phỏng, chú thích thêm về hệ thống gia phả và quan hệ thông gia của nhà họ. Còn chuyện nơi nào tiện
đi
thuyền, nơi nào tiện ngồi xe, lấy cớ
không
dễ tìm, nàng dứt khoát
không
tìm, tới giờ khắc này, nàng
đã
không
cần phải giấu giếm gì trước mặt Phó Vân Chương nữa.
Tôn tiên sinh
không
biết nàng
đã
sống hơn hai
anh
em Phó Vân Khải tới mười mấy năm nên
đã
khen nàng trời sinh tảo tuệ, chỉ trong
một
thời gian ngắn
đã
đọc rất nhiều loại sách. Nàng mặt dày mày dạn chấp nhận lời khen này,
đã
có thanh danh là tảo tuệ, thế
thì
không
cần giấu giếm nữa, cứ để người xung quanh tiếp tục ngước mắt lên nhìn nàng
đi
vậy. Càng ưu tú tới mức khiến người ta phải sửng sốt, lại càng
không
có ai nghi ngờ nàng.
Liên Xác lau sạch miệng, đỡ lấy tập bản vẽ rồi tự nhiên lấy tay đập vào đầu đánh bốp
một
cái, "Suýt nữa
thì
quên, Ngũ tiểu thư, thiếu gia
nói
ngày mai hoặc ngày kia, muộn nhất là sau đó
một
ngày, Triệu sư gia
sẽ
tới huyện Hoàng Châu, thiế gia bảo tiểu thư chuẩn bị sẵn sàng.”
Phó Vân
anh
gật đầu ừ
một
tiếng.
"Còn có chuyện Dung tỷ nhi..." Liên Xác
thì
thầm, "Thiếu gia bảo tiểu thư đừng nóng vội, thiếu gia
sẽ
đòi lại công bằng cho tiểu thư."
Sau khi Phó Vân Chương trở về từ phủ Võ Xương
đã
chất vấn Phó Dung, cấm túc nàng, bắt nàng ta phải sang gặp Phó Vân
anh
xin lỗi. Phó Dung
không
muốn bị mất mặt như thế, làm ầm lên
một
trận, khiến Trần lão thái thái cũng biết chuyện. Trần lão thái thái
không
cần biết ai đúng ai sai, quở trách Phó Vân Chương
một
hồi,
nói
y chỉ biết bênh vực người ngoài.
Mấy ngày nay Phó Vân Chương
không
cho Phó Vân
anh
đi
đại trạch thực ra cũng là để nàng
không
phải gặp Trần lão thái thái. Trần lão thái thái
đã
mấy lần nhắc tới tên nàng, lần nào cũng tức giận, thái độ bực dọc. Y bận rộn khách khứa, sợ Trần lão thái thái nhân dịp y
không
ở đó trút giận lên người nàng.
Phó Vân
anh
cười, "không
sao, nhị ca
đang
bận, đừng khó xử vì chuyện của ta làm gì."
Tái ông thất mã, biết là họa hay là phúc. Nếu Phó Dung biết được lần này nàng ta tùy ý làm bậy như thế lại là giúp nàng
một
việc,
không
biết
sẽ
nghĩ thế nào