Chương 20: Mượn sách
Chú cháu Vânanh
tới trước cổng tòa nhà của đại phòng, nhờ người hầu vào trong truyền lời. Chỉ lát sau,
một
gã sai vặt vừa gầy vừa đen
đã
chạy ra đón, tươi cười
nói: "Tứ lão gia, ngũ tiểu thư, mời
đi
bên này."
Vào cổng,
đi
qua chính viện, phía nam chính viện là chính đường, thư phòng của Phó Vân Chương
thì
ở phía tây.
đi
qua cửa ngách, vòng qua khúc quanh
trên
hành lang, cả đường
đi
đều yên tĩnh, rất ít khi nhìn thấy bóng dáng nha hoàn bà tử, họ thấy
một
căn phòng tường trắng ngói đen ở sâu trong viện, núp bóng bên rừng trúc biếc xanh.
Bấy giờ là đầu hạ, mùa thực vật phát triển, ong bướm vờn quanh. Sân viện của Phó Vân
anh
tuy chỉ có
một
cây táo nhưng trông cũng phủ lên màu xanh ngọc rực rỡ, bên đại phòng lại chẳng có hoa cỏ gì, ngoài
một
mảnh rừng trúc
đang
xào xạc theo gió kia
thì
cũng chỉ có mấy khối đá đủ mọi hình thái khác nhau.
"Mấy khối kia là là đá Linh Bích, còn ở góc tường là đá Thái Hồ."
Phó tứ lão gia nắm chặt tay Phó Vân
anh, thấy nàng ngơ ngác, chỉ vào đá trong viện, khẽ
nói, "Nhị thiếu gia thích đá, mấy khối kia được đưa từ phía nam lên, có cả đá của Nam Trực Lệ và Chiết Giang."
Đá Thái Hồ và đá Linh Bích đều nằm trong thiên hạ tứ đại danh thạch (bốn loại đá nổi tiếng nhất trong thiên hạ), Phó Vân
anh
đương nhiên cũng nhận ra, nàng chỉ lấy làm lạ là hoa viên đại phòng có vẻ như quá giản dị.
Đúng lúc đó,
một
tiếng đàn réo rắt vang lên bên tai, nàng nghiêng đầu lắng nghe, gió
nhẹ
thổi qua, tiếng đàn mỏng manh như có như
không.
đi
tới phía trước vài bước,
đi
qua vòm cửa tròn, đập vào mắt là
một
khoảng sóng nước long lanh, nước hồ hắt lại ánh mặt trời. Xung quanh hồ
không
có cây cối, vẫn chỉ có
một
khối đá Linh Bích đen tuyền sừng sững. Phía cuối hành lang là
một
căn phòng năm gian, mái phủ rêu xanh, viền mái sơn đen cong cong.
Tất cả giống như
một
bức tranh thủy mặc thanh khiết mà quạnh quẽ.
Gã sai vặt dừng lại trước
một
cầu
nhỏ
bằng trúc, mỉm cười đưa tay: "Thứ lỗi cho tiểu nhân thất lễ, nhị thiếu gia ở bên trong thư phòng."
Phó tứ lão gia mỉm cười cảm ơn, dắt tay Phó Vân
anh
bước lên cầu trúc,
đi
vào hành lang.
Cửa sổ phía nam của thư phòng hướng ra mặt hồ, mấy tấm bình phong
đã
bị gỡ xuống khiến cho trong phòng tràn ngập ánh sáng. Ánh nắng nhu hòa xuyên qua rừng trúc rọi vào hành lang, tạo thành những bóng nắng mông lung, nhị thiếu gia Phó Vân Chương quay lưng về phía cửa, ngồi trước bàn đánh đàn. Tuy chỉ là
một
bóng lưng nhưng vẫn có thể thấy được phong tư mà người thường
không
thể nào sánh được của y.
"Tranh"
một
tiếng, tiếng đàn ngừng lại, Phó Vân Chương đứng dậy nhìn ra: "Tứ thúc tới rồi."
Thái độ thoải mái, tự nhiên,
không
câu nệ, ánh mắt dừng
trên
gương mặt Phó Vân
anh
một
lúc, "Muội
đi
theo ta."
Phó Vân
anh
ngước nhìn Phó tứ lão gia, Phó tứ lão gia mỉm cười khẽ đẩy nàng, "Nhị thiếu gia gọi con đấy, mau
đi
đi!"
Phó Vân Chương dẫn Phó Vân
anh
vào thư phòng.
Thư phòng lúc này tràn ngập ánh sáng, thậm chí có thể nhìn thấy những hạt bụi lấp lánh bay trong
không
khí.
trên
chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ có
một
chiếc bình sứ men trắng, nước men trắng ngần như phủ
một
lớp nước trong suốt, chiếc bình hoàn mỹ, xa xỉ là thế nhưng lại đựng trong lòng
một
cành hoa dại vô danh.
trên
bàn đốt hương là
một
đôi lư đồng kiểu tuế hàn tam hữu đăng, từ trong lư đồng, từng sợi khói mỏng tỏa ra lượn lờ trong
không
khí. Bốn phía thư phòng đều là kệ sách bằng gỗ ngập sách.
không
biết là do quá nhiều,
không
sắp xếp được hay là do thường xuyên được lấy xuống nên sách xếp thành đống, có cuốn còn
đang
mở
đã
bị đặt lên kệ, khá lộn xộn.
Thư phòng của Phó Vân Chương khiến cho người ta có ấn tượng khác hẳn với bản thân y. Phó Vân
anh
còn tưởng rằng thư phòng của người này
sẽ
giống như y, thanh tĩnh, ngăn nắp, mỗi quyển sách, mỗi trang giấy đều ngay ngắn tinh tươm, cả thư phòng mang mùi mực thơm nhàn nhạt.
Cuối cùng thơm đúng là vẫn thơm nhưng hoàn toàn
không
có gì gọi là ngăn nắp cả.
Phó Vân Chương vẫn điềm nhiên như
không, dường như
không
cảm thấy thư phòng mình có gì
không
ổn, ngón tay dài của y chỉ kệ sách bên góc tường, "Chỗ ta có "Sĩ thương yếu lục" của Trình Xuân Vũ, "Nhất thống lộ trình đồ ký" của Hoàng Biện, "Thủy bộ lộ trình" của Tráng Du Tử, còn có "Tân khắc khách thương nhất lãm tỉnh mê thiên hạ thủy bộ lộ trình" của Lý Tấn Đức, muội chọn lấy
một
quyển, xem xong rồi mượn quyển khác sau."
Vậy là y định cho nàng mượn hết số sách đó nhưng mỗi lần lại chỉ cho nàng mượn
một
cuốn?
Phó Vân
anh
không
biết tại sao Phó Vân Chương
không
cho nàng mượn hết chỗ sách ấy trong
một
lần, có thể vì những cuốn sách đó là do y tốn công tốn sức sưu tầm từ nhiều nơi khác nhau, sợ nàng còn
nhỏ
không
biết quý sách
sẽ
làm hỏng chăng?
Nàng gật đầu,
đi
đến kệ sách, nhìn lên
trên, kiễng chân với thử nhưng cũng chỉ với tới tầng thứ nhất.
Tầng thấp nhất này là
một
loạt các bản văn mẫu chép tay, sách nàng muốn tìm hẳn phải ở tầng
trên.
Nàng quay đầu lại nhìn về phía cửa, Phó Vân Chương
đã
đi
ra ngoài từ khi nào,
hiện
đang
đứng ở hành lang trước phòng
nói
chuyện với Phó tứ lão gia, ánh nắng mặt trời được lọc qua rừng trúc
một
lần giờ
đang
chiếu rọi
trên
sườn mặt y khiến các đường nét
trên
khuôn mặt càng trở nên
rõ
ràng, phong thần tuấn lãng.
Trong thư phòng
không
có nha đầu hay sai vặt hầu hạ, Phó Vân
anh
nghĩ ngợi
một
chút rồi vén tay áo, bê ghế vuông trong phòng đến trước kệ sách rồi trèo lên.
Nàng đứng
trên
ghế, ngón tay dò theo những cuốn sách
trên
kệ, nhanh chóng tìm thấy "Nhất thống lộ trình đồ ký". Quyển sách này ghi lại tỉ mỉ hơn 140 lộ tuyến bao gồm điểm khởi đầu, kết thúc, khúc quanh, ngã rẽ, hành trình, bản đồ, vị trí trạm dịch đường bộ và đường thủy. Toàn bộ những miêu tả về lộ trình và thông tin về thị trường hàng hóa của các địa phương trong sách được tổng hợp dựa
trên
kinh nghiệm hơn hai mươi năm trải nghiệm của tác giả Hoàng Biện. Phó tứ lão gia sắp tới
đi
Nam Trực Lệ buôn hàng, giờ nàng có thể bắt đầu đọc cuốn "Nhất thống lộ trình đồ ký" này để vẽ cho ông
một
bản đồ gồm những trạm dịch đường bộ và đường thủy quan trọng dọc đường
đi
trước khi tứ thúc lên đường.
Nàng nhảy xuống khỏi ghế buông, bê ghế về chỗ cũ, rút khăn lụa trong tay áo ra, lau sạch ghế và kệ sách để chắc chắn mình
không
đảo lộn thư phòng của Phó Vân Chương rồi mới ra trước cửa, "Nhị ca, muội chọn xong rồi."
Phó Vân Chương cúi đầu nhìn nàng, "Chọn quyển nào thế?"
Phó Vân
anh
trả lời: "Nhất thống lộ trình đồ ký". Muội nghe Tôn tiên sinh
nói
cuốn sách này viết rất kỹ càng tỉ mỉ."
Phó Vân Chương gật đầu, ánh mắt cũng ôn hòa hơn, "Nếu muội hỏi ta, ta cũng
sẽ
đề nghị muội đầu tiên cứ chọn cuốn này."
Phó tứ lão gia có nghe cũng
không
hiểu hai người họ
đang
nói
về cuốn sách nào nhưng ông lại nhạy bén nhận thấy Phó Vân Chương đối xử với cháu
gái
mình rất hiền hòa, ánh mắt ông
hiện
lên vài tia sang khác thường, chen lời: "Vân Chương, Tôn tiên sinh khen
anh
tỷ nhi viết chữ rất đẹp, đẹp hơn Khải ca nhi và Thái ca nhi nhiều, mà nhà chúng ta
không
ai hiểu cái này... Cháu là cử nhân, trình độ nhất định còn cao hơn Tôn tiên sinh. Hôm nào cháu rảnh, tứ thúc mang chữ của
anh
tỷ nhi tới, cháu nhìn giúp
một
chút được
không?"
Ông dừng lại
một
chút, thở dài, "Đáng tiếc bá phụ cháu mất sớm, nếu ông ấy biết
anh
tỷ nhi giỏi giang nhường này, nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh."
Phó Vân Chương khẽ nhướn mi nhưng vẫn ôn hòa
nói: "không
dối gạt tứ thúc, cháu viết chữ
không
bằng Tôn huynh, nếu huynh ấy
đã
khen như vậy, chắc chắn là
không
tồi rồi." Y cúi xuống nhìn Phó Vân
anh, "Nhân tiện hôm nay ta cũng rảnh rỗi
không
có việc gì,
anh
tỷ nhi, muội thử viết cho ta xem đoạn "Thượng đại nhân, Khổng ất dĩ"
đi.
Phó tứ gia cười đến mức chỉ thấy miệng
không
thấy mắt, vội vàng giục cháu
gái, "anh
tỷ nhi, mau viết
đi, nhị thiếu gia muốn chỉ điểm con viết chữ đấy!"
Khóe miệng Phó Vân
anh
run run. Vô gian bất thương [1], tứ thúc đúng là
một
thương nhân chính hiệu. Hóa ra đây mới là lý do khiến cho ông nhất quyết phải đến đây bằng được,
nói
lời cảm ơn là giả, tìm cơ hội tiếp cận Phó Vân Chương mới là
thật, đúng là biết cách lợi dụng thời cơ!
[1]
không
gian xảo
thì
không
buôn bán được, hoặc
không
gian xảo
thì
không
phải thương nhân.
Nàng đưa cuốn "Nhất thống lộ trình đồ ký" cho cái người
đang
cười tươi như hoa vì vừa mới thực
hiện
được gian kế kia, quay về thư phòng. Phó Vân Chương là người
trên, lại còn là cử nhân cao cao tại thượng, đương nhiên
sẽ
không
giúp nàng lấy giấy mài mực. Phó tứ lão gia
thì
vẫn
đang
mải nhìn Phó Vân Chương cười
không
khép miệng lại được
thì
còn đâu tâm trí mà để ý chuyện này. Nàng hỏi Phó Vân Chương, "Nhị ca, muội có thể mượn bút của huynh
không?"
Phó Vân Chương giật mình, khóe miệng cong lên, "Thế mà ta lại quên."
hắn
đi
đến bên bàn sách, cầm
một
chiếc bút trúc, trong giọng
nói
lẫn chút ý cười, "anh
tỷ nhi, muội lại đây."
Phó Vân
anh
vâng lời
đi
sang. Đối với nàng, bàn của Phó Vân Chương quá cao, nàng kiễng chân lấy giấy, nghiên mực và giá để bút
trên
bàn xuống, xếp lên ghế. Đặt chặn giấy lên cho ngay ngắn, nàng thở ra
một
hơi lấy bình tĩnh, trầm ngâm chốc lát rồi nâng cao cổ tay đặt bút viết.
Đoạn Phó Vân Chương muốn nàng viết là "Thượng đại nhân, Khổng ất dĩ, hóa tam thiên, thất thập sĩ, nhĩ tiểu sinh, bát cửu tử, giai tác nhân, khả tri lễ." [2]
[2] Bậc cao nhân thời thượng cổ, chỉ có ngài Khổng Khưu (Khổng Tử) mà thôi, ngài giáo hóa ba nghìn đồ đệ, có bảy mươi học trò giỏi, nay học trò
nhỏ
các ngươi, tám chín đứa, làm điều nhân, biết lễ nghĩa. Dịch nghĩa này lấy từ cuốn "Ngàn năm áo mũ" của Trần Quang Đức.
Tổng cộng chỉ có hai mươi tư chữ. Hai mươi tư chữ này đều là những chữ đơn giản, ít nét. Đứa trẻ nào tập viết cũng bắt đầu từ mấy câu này.
Kiếp trước, khi Phó Vân
anh
bắt đầu tập viết, ngày nào cũng tập viết những câu này, viết nhiều đến nỗi nhiều khi nàng nghĩ nàng nhắm mắt cũng có thể viết được hai mươi tư chữ này
trên
giấy
một
cách nghiêm chỉnh. Ngụy Tuyển Liêm thấy nàng nóng vội như thế, cười cốc đầu nàng
một
cái,
nói
với nàng hai mươi tư chữ này tuy đơn giản nhưng bao gồm đầy đủ kỹ thuật bút pháp cơ bản của chữ Hán, luyện
đi
luyện lại những chữ này mới có thể nắm chắc cơ bản, hiểu được kết cấu của chữ Hán, sau này học viết những chữ khó hơn mới có thể viết liền mạch lưu loát, có gân có cốt.
Nàng viết từng chữ
một, cẩn thận nắn nót nhưng
sự
nắn nót này lại
không
hề ảnh hưởng đến
sự
liền mạch của nét bút.
Nàng
không
định che giấu bản thân, nếu
đã
chọn con đường
không
giống người khác vậy
thì
đã
là kẻ khác người rồi, cần gì phải che che đậy đậy, cũng chỉ phí công.
Phó Vân Chương đứng phía sau nàng xem tư thế cầm bút cũng như từng nét bút của nàng. Ở những nét bút đầu tiên của nàng, y
đã
nở nụ cười, tới khi nàng viết xong ba chữ "Khổng ất dĩ", y khẽ cau mày, thần sắc càng lúc càng nghiêm túc.
Chữ nàng thanh tú, mềm mại, rốt cuộc
thì
tuổi còn
nhỏ, lực cổ tay
không
đủ nên còn non nớt.
Nhưng khi nàng viết chữ, tư thái lại bộc lộ tài năng,
sự
tiêu sái tự nhiên, tự tin thong dong khi viết chữ của nàng vậy mà lại tiếp cho y động lực, cũng mong muốn được múa bút vẩy mực, tỷ thí
một
phen với nàng.
Khóe miệng Phó Vân Chương lại cong lên, ánh mắt chậm rãi lướt tới biểu
hiện
trên
mặt Phó Vân
anh.
Nàng tập trung toàn bộ vào con chữ đến độ có lẽ chính nàng cũng
không
biết khi nàng viết chữ, miệng cũng hơi mỉm cười.
hắn
xuất thần trong giây lát rồi
không
biết vì sao cũng cười theo.
Phó tứ lão gia đứng bên cạnh
không
hiểu Phó Vân
anh
viết như vậy là tốt hay
không, lo lắng đến nỗi
không
dám thở mạnh, mồ hôi
trên
trán cũng túa ra.
Con
gái
đi
học có thể
sẽ
bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác thường nhưng nữ học sinh được cử nhân lão gia đào tạo
thì
không, hơn thế nữ học sinh này còn là đường muội của cử nhân lão gia! Nếu nhị thiếu gia đồng ý nhận
anh
tỷ nhi là đồ đệ... Hoặc là chỉ cần chỉ điểm cho
anh
tỷ nhi vài câu thôi cũng được, có cái danh phận học sinh này,
anh
tỷ nhi về sau
sẽ
không
lo
không
tìm được người tử tế để lập gia đình nữa.
Như thế, Phó tứ lão gia mới dám thực
sự
yên tâm để cho
anh
tỷ nhi tiếp tục theo học Tôn tiên sinh.
Ông lặng lẽ siết chặt tay, thành hay bại là ở bước này, nhất định phải nắm
thật
chắc mới được!
Lời tác giả:
Mấy quyển sách trong chương này đều xuất bản trong giai đoạn từ cuối đến giữa thời Minh, chuyên giới thiệu về đường xá, giá cả hàng hóa, hoạt động thương nghiệp ở các địa phương trong cả nước, ngoài ra còn
nói
về đạo kinh thương, đạo đức thương nghiệp, truyền thụ kinh nghiệm kinh thương.
nói
một
cách đơn giản, đây là kim chỉ nam cho các thương nhân.