Nhật Ký Quan Sát Võ Tướng

Quyển 4 - Chương 58-2: Tiểu Bá Vương hiện thân cứu Chu Du 2

Kỳ Lân ôm cổ Lã Bố, hôn trong chốc lát mới tách ra, hai người nhìn nhau, Kỳ Lân nói: “Được rồi—”

Lã Bố tỉnh queo: “Chưa được.”

Kỳ Lân còn chưa kịp phản ứng, Lã Bố đã kéo dây lưng, bên dưới cọ nhẹ, quần tơ mềm mại trượt xuống đôi chân cường tráng, Lã Bố đè Kỳ Lân, đầu gồi ấn nhẹ tách chân hắn ra, dương v*t cương cứng đè lên Kỳ Lân, cọ hơi mạnh một chút, muốn lao vào trong.

“Khoan đã— ngươi…” Kỳ Lân không nhịn được kêu to: “Đau! Ối!”

Lã Bố chẳng nói chẳng rằng tiếp tục hôn, Kỳ Lân bị chọc đau kêu oai oái, một ít chất lỏng từ qυყ đầυ tên kia không đủ để bôi trơn, vừa chọc vào khiến Kỳ Lân đau tê tái như bị xé toang.

Kỳ Lân choáng váng, đau đến co rút muốn ngừng thở, trên môi nghe mùi máu tươi thoang thoảng.

Do không kiềm được đã cắn rách môi Lã Bố.

dương v*t Lã Bố nóng bỏng, hoàn toàn đè trên người Kỳ Lân, hôn như xâm chiếm. Kỳ Lân cảm giác vật to lớn kia từng chút mở phía sau, tiến vào bên trong nơi sâu nhất.

Lúc Lã Bố buông ra, Kỳ Lân run lẩy bẩy, khóe mắt phiếm lệ, thở dốc dồn dập.

“Đau…” Kỳ Lân xin tha.

Nơi nào đó của Kỳ Lân đã mềm xuống, hắn vẫn nắm chặt cổ tay Lã Bố, Lã Bố lật tay mười ngón đan nhau.

Lã Bố không nói lời nào, bắt đầu mạnh mẽ đưa đẩy, Kỳ Lân nhịn không được kêu to, Lã Bố vò quần lụa nhét vào miệng Kỳ Lân.

Kỳ Lân cắn, mùi vị đàn ông từ đó toát ra rất nhẹ nhưng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực độ, trộn lẫn cùng với đau đớn.

Hành động cưỡng ép không tha này, khiến hắn cảm nhận được những kɧoáı ©ảʍ khác thường, Lã Bố rút hết cả căn, lại đâm sâu vào, mỗi lần đền khiến Kỳ Lân gian nan nuốt vào.

Lã Bố nhẹ đạp chăn ra, bàn tay ấm áp vuốt ve từ cổ đến toàn thân Kỳ Lân, nắn bóp đầu v* hắn. Kỳ Lân đỏ mặt, mắt rưng rưng, cảm giác đau dớn đã giảm bớt, nước mắt này là bởi cảm giác kích động khó tả khi bị mãnh mẽ xâm lược.

“Nhìn xem…” Lã Bố không có biểu cảm gì, tựa như chỉ đang thưởng thức phản ứng của Kỳ Lân, hắn giơ ngón tay lên lau mắt cho Kỳ Lân, giọng trầm trầm: “Khóc cái gì? Muốn ta à?”

Đang nói, Lã Bố thẳng lưng, cứng rắn đâʍ ѵậŧ cứng rắn vào trong, thẳng vào nơi sâu nhất.

“A…” Kỳ Lân khóc nức nở.

“Kêu đi.” Lã Bố chậm rãi rút ra, nói nhẹ tênh: “Kêu không được à?”

Hai mắt Kỳ Lân vô hồn, bị Lã Bố gọi: “Tỉnh nào.” Lại đâm sâu vào.

Da dầu Kỳ Lân run lên từng cơn, khó diễn tả thành lời những kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lã Bố mang đến. Đỉnh điểm cao trào, hơi thở đứt quãng run rẩy thỏa mãn, Kỳ Lân nổi trôi giữa mê mang và tỉnh táo, cảm thấy vật cứng như sắc đang nung nấu trong cơ thể mình.

Lã Bố thở hổn hển, lại rút ra một chút, mang theo dịch trắng, phản ứng kịch liệt vừa rồi của Kỳ Lân khiến hắn mất khống chế bắn không ít.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng mịn dính ở giữa hai chân, Lã Bố lau lên bụng, hông, đến ngực Kỳ Lân.

“Đứng lên.” Lã Bố ra lệnh, ôm eo Kỳ Lân quỳ lên, để hắn nghiêng người bước qua chân mình, vật cứng còn nằm bên trong, Kỳ Lân gắng gượng xoay người, bị Lã Bố đâm vào từ phía sau, Kỳ Lân muốn kêu cũng kêu không nổi.

“Xuống giường đi.” Lã Bố nhẹ giọng, nói xong thẳng lưng đẩy Kỳ Lân, Kỳ Lân “A!” một tiếng, hai tay bám mép giường, chân run rẩy, bước một chân xuống đất.

Lã Bố theo đùi hắn hơi mở mà rút nhẹ ra, lại ôm eo hắn đâm vào, Kỳ Lân không bước được nữa, chân run rẩy dữ dội.

“Bắn à?” Lã Bố thì thầm, một tay ôm eo một tay lần vào trong quần Kỳ Lân, nhẹ nhàng tuốt, dịch ấm đầy tay.

Kỳ Lân run run, thở hổn hển gật đầu.

Lã Bố lại đẩy đẩy hông, nói: “Đi về phía trước.”

“Ưm…” Kỳ Lân mệt mỏi khó nhịn xin tha, miệng còn ngậm quần lụa, bị ngón tay Lã Bố chèn vào, không nói nên lời.

Lã Bố cười, bảo: “Đi.”

gậy th*t vừa rút ra một chút lại đâm vào, Kỳ Lân đang quỳ trên mặt đất di chuyển về phía trước.

Lã Bố đẩy Kỳ Lân đến bên tường, kéo một sợi thừng cột tay hắn lên.

Kỳ Lân vô cùng nhục nhã quỳ trên mặt đất, hai chân mở rộng, tay bị cột lên cao, miệng ngậm chiếc quần lụa của Lã Bố.

Lã Bố kéo quần ra, Kỳ Lân mở miệng vừa thở hổn hển vừa xin tha: “Phụng Tiên… Từ từ đã, ta vừa bắn.”

Lã Bố cúi người, một tay chống sàn, say đắm tạo dấu hôn trên vai hắn, đáp: “Được.”

Quần lụa hắn vẫn cầm trên tay, đem nó áp vào mũi miệng Kỳ Lân, bắt đầu va chạm mãnh liệt.

“Ưm… a… a!” Tiếng kêu Kỳ Lân đứt quảng, âm ỉ. Mỗi hơi thở của hắn đều là mùi vị nam tính của Lã Bố, mũi mồ hôi, mùi đàn ông từ đũng quần cực nhạt như thuốc kí©ɧ ɖụ©, phía sau bị đâm mạnh đã sưng đỏ, căng lên, nhưng Lã Bố không lưu tình, bành bạch đâm tới, bàn tay che kín miệng Kỳ Lân.

“Ưm…” Kỳ Lân bị kɧoáı ©ảʍ đánh gục, vật bên dưới dần cứng lên sau những cú thọc mạnh của Lã Bố, lỗ sáo chảy nước.

Bão táp mưa giông theo một cái ôm mạnh mẽ của Lã Bố mà chấm dứt, gậy th*t thô cứng đâm sâu bên trong Kỳ Lân, dường như muốn đâm xuyên qua.

Lã Bố ôm Kỳ Lân quỳ thẳng lên, để lưng hắn dựa sát vào l*иg ngực nóng rực của mình, cả hai đền không nói chuyện.

Lã Bố dường như nín thở, toàn thân căng chặt, Kỳ Lân cảm nhận một dòng nóng ấm chảy vào trong cơ thể mình.

“Cảm giác được không…” Lã Bố hỏi nhỏ.

Hai mắt Kỳ Lân thất thần, không đáp. gậy th*t cứng như sắc nhẹ nhàng rung động, khi cả hai đều im lặng, cảm giác càng thêm rõ ràng.

Lã Bố nắm dương v*t Kỳ Lâm vuốt vuốt, Kỳ Lân lại không kiềm được một cơn co giật đến rất nhanh, lại bắn.

“Sướиɠ không:” Lã Bố hỏi.

“Ừm…” Kỳ Lân mệt mỏi gật đầu.

Lã Bố rút ra, kéo tấm thảm rơi lên mặt đất, hai người nằm trên một nửa, nửa còn lại được kéo qua, đắp lên người, như cái túi ngủ.

Kỳ Lân bất đắc dĩ cười nói: “Sao ngươi lại…”

Lã Bố: “Suỵt… Ngươi ôm ta, ta cũng ôm ngươi, nào, thế này, ôm chặt một chút.”

Kỳ Lân gối đầu lên cánh tay Lã Bố, hắn thuận thế nâng tay ôm vai Kỳ Lân, một tay kia ôm lấy eo, kéo đùi, đặt lên hông mình.

Lã Bố nói nhỏ: “Lần này ta nhẹ một chút.”

Kỳ Lân: “Cái… cái gì… Khoan…”

Trong thảm ấm áp thích ý, Lã Bố mặt đối mặt ôm Kỳ Lân, đem dương v*t đặt ở lối vào phía sau, chậm rãi đi vào.

Kỳ Lân rêи ɾỉ không ngừng, Lã Bố dỗ: “Ngoan… chỉ cắm thôi, không làm…”

Kỳ Lân không thể giãy dụa, chỉ đành mặc hắn, Lã Bố vào được hơn nửa, ôm chặt Kỳ Lân trong ngực, thảm lông bên ngoài quấn kín, giống như nằm trong túi ngủ đông, Kỳ Lân thoải mái rêи ɾỉ không ngừng, Lã Bố ngẫu nhiên đẩy nhẹ hông, cũng không mãnh liệt như lúc trước.

Vật kia có mềm xuống, Lã Bố lại đẩy nhẹ cho cứng trở lại, rồi lại cắm nguyên bên trong, bất động. Kỳ Lân mơ mơ tỉnh tỉnh, mỗi lần Lã Bố động đậy, sẽ không kiềm được mà muốn hôn, như giấc mộng xuân kéo dài vô tận.

“Đừng đi…” Lã Bố thì thầm.

Ý thức ngày càng mơ hồ, trong giấc mơ của Kỳ Lân toàn là nụ hôn cùng cánh tay mạnh mẽ của Lã Bố, còn có l*иg ngực đáng tin ấm áp vô cùng.