Trong nháy mắt hỏa tiễn đầu tiên chạm vào cột buồm Tào quân, ngọn lửa nhanh chống phủ trùm toàn bộ chiến thuyền, nổ mạnh kinh thiên động địa!
Hỏa long đỏ như máu trườn khắp mặt sông, trong vài giây ngắn ngủi chộp lấy toàn bộ chiến thuyền, hai bên còn chưa kịp lui ra, mặt sông nổ vang như sấm dậy.
Từng thùng gỗ đầy dầu gặp lửa phát nổ, chiến thuyền dồn đống, không thể di chuyển.
Giống như một đống gỗ mục chất thành đống lớn, ngọn lửa bùng lên, màu đỏ trải khắp Trường Giang, vô số Tào binh lăn lộn trong lửa, nhưng ngàn dặm mặt sông rực cháy, khắp nơi đều là dầu hỏa sền sệch, những con người đen thui dù có lẩn được vào trong nước chốc lát, vừa trồi lên lại bị lửa quấn lấy, gào la thảm thiết.
Thanh âm khóc la vô cùng thê lương của ngàn vạn người bị thiêu, trước khi chết gào trong vô vọng, làm lòng người run rẩy.
Tưng tưng tưng ba tiếng đàn vang lên, quân Đông Ngô chầm chậm lui về sau, tấp vào bờ, cách xa xa quan sát cảnh tượng trên sông.
Không ai nói chuyện, cũng không có người hoan hô.
Nhiệt độ cao lan ra hơn dặm, tiếng nổ liên miên không dứt, giấu đi tiếng nói chuyện của sĩ tốt Đông Ngô. Nhiệt độ cầng lúc càng cao, bám vào gió sông, quyện thành một luồng hơi lửa, cuồn cuộn bốc lên cao, mang theo tiếng kêu rên thàm thiết của gần mười vạn người trước khi chết, xông thẳng lên trời.
Thiên địa nhuốm máu đỏ rực, chiến hỏa cuốn tro bụi phiêu đãng khắp không trung.
Cam Ninh ướt đẫm bò lên thuyền, cởϊ áσ khoác vắt khô, chợt thấy tất cả tướng lãnh đều nhìn chăm chú vào mặt sông, ngạc nhiên hỏi: “Các ngươi nhìn gì thế?”
Kỳ Lân đáp: “Ngắm phong cảnh, lại đây xem chung đi, cảnh tượng thế này, có khi cả đời mới thấy một lần.”
“Là trăm ngàn năm mới có một lần.” Lã Bố hờ hững nói.
Lửa nương theo gió càng cháy càng vượng, Tào doanh vẫn liên tục phái thuyền ra cứu viện, nhưng vì dầu mỏ trôi nổi trên mặt nước, trôi đến đâu cháy đến đó, bao nhiêu thuyền ra cứu đều cháy sạch.
Xa xa truyền lại tiếng Tào quân đau đớn gào thét.
“Quách Gia nên cho lui mới đúng, còn tiếp viện làm gì không biết? Muốn chết à?” Kỳ Lân nói.
Lã Bố đáp: “Tào Tháo còn trong biển lửa.”
Kỳ Lân hiểu.
Giữa trận, thuyền soái di chuyển, quay đầu, bỗng nhiên từ giữa ngọn lửa lao ra một chiến thuyền cháy hừng hực, xông thẳng đến soái trướng.
Lã Bố quát: “Ngăn nó lại!”
Hai quân đồng loạt tụ lại, nhưng thuyền kia xuất hiện quá đột ngột, lao đến quá nhanh, liều chết đâm vào thuyền liên quân.
Cả người Hạ Hầu Uyên cháy rực, đã bị đốt cháy đen như than, quát: “Hôm nay quyết chết cùng các ngươi—!”
Hạ Hầu Uyên nhảy lên thuyền tướng, Gia Cát Lượng đứng cách đó không xa hô lớn: “Lui ra—! Coi chừng lửa!”
Kỳ Lân hỏi: “Đó là thuyền của ai… Hỏng! Thuyền Chu Du! Mau đi cứu!”
Lã Bố giữ Kỳ Lân lại: “Từ từ.”
Thuyền của Chu Du bị chiến thuyền đang cháy va chạm, cả thuyền đều lật đi, nói thì chậm, xảy ra trong chớp mắt, một thân ảnh từ thuyền Lương Châu nhảy lên, dậm vài bước lên ván cầu, xông vào thuyền soái!
Buồm bắt lửa, cháy hừng hực, rơi tả lả.
Chu Du rút kiếm chém cánh buồm rơi xuống boong tìm đường ra, Hạ Hầu Uyên muốn lấy mạng đổi mạng ngồi trên thuyền đầy dầu hỏa, sau cú va chạm, hai chiến thuyền đều lật nghiêng, đồng thời bốc cháy ngùn ngụt.
Khắp nơi khói đen mù mịt, binh lính hoảng hốt la hét hoảng loạn, xách nước chữa cháy.
Chu Du giận dữ quát: “Nhảy khỏi thuyền! Không cứu được!”
Binh lính liên tiếp nhảy xuống nước, Chu Du ho sặc sụa, ác chiến suốt đêm khiến hắn vô cùng mệt mỏi, gió cuốn khói đen tạc tới, nháy mắt khiến hắn choáng váng đầu óc, thể lực cũng không còn chống đỡ được nữa.
Chu Du loạng choạng, bổ nhào vào mạn thuyền, nhìn nước sông, nhưng không nhảy xuống.
“Chết sống hay chia xa, Trọn lời hẹn ước của đôi ta.” Chu Du lẩm bẩm.
Chu Du không muốn chạy trốn, buông mạn thuyền, chậm rãi trượt nghiêng theo boong thuyền, gió cuốn tàn tro chưa cháy hết như những cánh bướm đen đặc, rơi xuống.
“Bá Phù…” Chu Du nhắm mắt.
“Ừm.” Tôn Sách tự trách, chầm chậm bước tới.
Hắn ôm lấy Chu Du, khoác một cánh tay Chu Du lên vai mình.
Chu Du mệt mỏi nói: “Bá Phù, mang ta theo với, việc của ta xong rồi.”
Tôn Sách đáp: “Công Cẩn, ta mang ngươi đi.”
Một tay Tôn Sách choàng lên eo, một tay nắm cổ tay Chu Du, mũi kề mũi, vô cùng thân mật cọ nhè nhẹ, nói nhỏ: “Tiếng đàn của ngươi vẫn cảm động như ngày xưa.”
Hai mắt Chu Du mơ hồ, hắn đoán có lẽ mình đã chết, ngơ ngác hồi lâu mới lên tiếng: “Mang ta theo đi, mỗi ngày ta đàn cho ngươi nghe…”
Chưa nói hết, đôi môi ấm áp mềm mại của Tôn Sách lướt qua, môi Chu Du lạnh băng, mặt đầy nước mắt, càng giống như người chết.
“Được.” Tôn Sách thì thầm.
Chu Du lẩm bẩm: “Bá Phù… Ta làm được rồi, ta đánh lui Tào tặc, Tôn Quyền sẽ thay ngươi…”
Tôn Sách đáp: “Ngươi làm được rồi…”
Chu Du nhắm mắt, mỏi mệt nói: “Ta mệt quá.”
Tôn Sách vẫn thì thầm: “Vậy thì đi thôi.”
Tôn Sách ôm Chu Du, hai người nép sát vào nhau, đứng trên thành thuyền, từ từ ngã vào lòng sông.
Trước khi chia tay, Tôn Sách ngẩng đầu nhìn ra xa, ngón trỏ và ngón giữa chạm vào chân mày rồi vung lên, hướng về Lã Bố phía đầu thuyền.
Lã Bố gật đầu cũng làm động tác như thế để chào lại, ngay sau đó đặt một vật lên dây cung.
Ánh ngọc quét một đường, mang theo tiếng gió bay tới, Tôn Sách vươn tay dễ dàng bắt được – dạ minh châu năm xưa hắn tặng Kỳ Lân, có một viên tỏng đó khắc chữ “Bá”.
Tôn Sách rơi xuống sông, nước chảy ào ào, Chu Du thở mạnh một tiếng, tỉnh táo lại.
“Bá Phù?!” Chu Du gọi thất thanh.
Tôn Sách ôm Chu Du, đạp nước bơi đi hơn chục bộ, leo lên thuyền nhỏ, cũng đẩy Chu Du lên, ngã vào trong thuyền.
Chu Du sặc nước sông ho không ngừng, toàn thân ướt đẫm, Tôn Sách hít người lên thuyền, chẳng nói chẳng rằng, đè Chu Du xuống mà hôn.
Một chiếc thuyền con giữa muôn vàn sống cuộn trôi về hạ du, trước cảnh máu nhuộm mặt sông, xác người trôi nổi, mặt trời ló dạng phía chân trời.
Một tay ôm chặt Chu Du giống như chẳng muốn tách khỏi hắn dù chỉ nửa khắc, Tôn Sách quỳ trên thuyền, ngẩng đầu nhìn bên bờ xa xa, phất phất tay.
“Đồng tiên sinh! Hẹn gặp lại!” Tôn Sách hô.
Đồng tiên sinh run rẩy, mặc đạo bào vào, gật gật đầu.
“Tôn Bá Phù! Phải là vĩnh biệt mới đúng!” Tử Tân cười hô.
Tôn Sách hướng mọi người chấp tay, cúi đầu, từ đó đi xa.
Dòng nước trôi về Đông, Tôn Sách ngồi rồi nằm nghiêng xuống, ôm chặt lấy Chu Du.
“Đi đâu?” Chu Du thản nhiên hỏi.
“Đi sống.”Tôn Sách giơ tay, bắt một lọn tóc mai của Chu Du.
Chu Du hung hãn quơ tay đập Tôn Sách một đấm, đánh hắn ngã nghiêng trên thuyền.
“Ai da— ây dô— Nghe ta nói… Chu lang!”
Chu Du giận dữ hét: “Ta gϊếŧ ngươi—!”
Đồng tiên sinh phất tay áo, một tòa Linh Lung tháp bất chợt hiện ra trong tay.
Thân tháp tỏa ánh sáng màu lam, trôi lơ lửng giữa không trung, trên mặt sông, từ những xác chết trôi bay lên hơn mười vạn điểm sáng, xoay tròn bay vào trong tháp.
“Đó là cái gì thế?” Lã Bố hỏi.
Kỳ Lân mệt mỏi đáp: “Hạo Thiên tháp của Thái sư phụ, muốn tái thiết lục đạo luân hồi, những người này sẽ là nhóm anh linh đầu thai chuyển thế đầu tiên.
Sau trận vang lên tiếng kẻng thu binh, Tào quân rút về Bắc ngạn Ô Lâm, Chu Du đã mất tích, không còn ai tiếp tục hạ lệnh truy kích.
Một trận đại chiến, gϊếŧ gần mười vạn địch nhân, không biết vì sao liên quân chẳng có chút vui mừng sau trận thắng lớn, lại dường như thương tiếc những chiến sĩ đã ra đi.
Lỗ Túc nôn nóng phái người tìm kiến tung tích Chu Du, thuyền bè xuất chiến thay nhau cập bờ, Trần Cung kiểm tra mức độ tổn hại, Kỳ Lân mệt gần chết, vẫn cố vực dậy tinh thần bàn chuyện với Gia Cát Lượng.
“”Không tìm thấy tung tích Chu Đô đốc.” Gia Cát Lượng dường như đoán trước được việc này, hỏi: “Xin hỏi Kỳ Lân tiên sinh, hiện tại nên làm thế nào?”
“Báo—!” Lính liên lạc trèo lên thuyền, lớn tiếng báo: “Quách Gia trốn thoát, dọc Ô Lâm chạy về hướng Tây với Tào Tháo.”
Gia Cát Lượng và Kỳ Lân đồng thời nói: “Lập tức phái binh, chặn đường ở Hoa Dung.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Gia Cát Lượng cười gian, Kỳ Lân lại nhíu mi, nhớ tới một việc – phải phái ai đi chặn Tào Tháo?
“Ngươi quên lấy quạt lông che mặt kìa.” Kỳ Lân lạnh lùng nói.
Gia Cát Lượng dở khóc dở cười, đổi giọng: “Tào tặc giờ như chó chết chủ, nhưng vẫn có Điển Vi, Quách Gia trợ giúp bên cạnh, vị tướng quân nào tình nguyện dẫn ba nghìn binh mã đến Hoa Dung chặn đường Tào Tháo?”
Quan Vũ đẩy mọi người bước lên, lớn tiếng nói: “Mạt tướng nguyện dẫn quân trận này!”
Gia Cát Lượng trầm ngâm không nói, Kỳ Lân lẳng lặng ngồi xem.
Gia Cát Lượng nói: “Triệu Tử Long…”
Quan Vũ cả giận: “Thế nào? Không tin ta sao?!”
Kỳ Lân biết Tào Tháo từng có ơn với Quan Vũ, lịch sử cũng viết rằng Quan Vũ nói gϊếŧ Tào Tháo ở Hoa Dung, nhưng thực tế vẫn tha hắn một đường sống. Để Tào Tháo trốn về Lạc Dương, sống âm thầm mười năm, Thục Hán bại vong cũng vì hôm nay mà ra.
Gia Cát Lượng vẫn không quyết định được, Quan Vũ chủ động xin gϊếŧ giặc, Kỳ Lân cũng không thể ngồi xem mãi, trầm giọng: “Trong Lương Châu doanh ta có vị nào nguyện ý cùng ta xuất chiến không?”
Chúng tướng phía sau thẫn thờ, đồng thời lên tiếng: “Cóo…”
Một đêm đại chiến, ai nấy đều quá sức mỏi mệt, tuy ngoài miệng đồng ý nhưng không ai thật sự muốn xuất chiến.
Cam Ninh vẫn vô cùng phấn chấn: “Ta đi cho, các ngươi về nghỉ đi.”
Mọi người đẩy qua đẩy lại, Cam Ninh bước ra khỏi hàng, Kỳ Lân nói: “Vậy được, chúng ta đi.”
Lã Bố nói: “Ngươi nghỉ ngơi một chốc rồi hẳn đi, đốc chiến suốt đêm không thể tiếp tục vất vả.”
Trần Cung lưu thủ trên bờ chủ động đưa ý kiến: “Kỳ Lân, ngươi không cần đi, sau cuộc chiến có rất nhiều việc cần ngươi xử lý, để ta đi với Cam Hưng Bá, trợ giúp Quan tướng quân một tay.”
Quan Vũ phẫn nộ: “Không cần các ngươi giúp, giao cho ta một ngàn binh mã, ta đi bắt Tào Mạnh Đức.”
Gia Cát Lượng nói: “Quan tướng quân không thể nói như thế, hai bên hiện tại là đồng minh, sao lại có chuyện tự mình chiến đấu?”
Trần Cung có giao tình với Tào Tháo, Quan Vũ cũng thế, Gia Cát Lượng biết Trần Cung vì muốn công bằng hai bên, liền nói: “Vậy chúng ta mỗi bên phái ra hai ngàn binh mã…”
Trần Cung tiếp lời: “Giao cho Quan tướng quân chỉ huy.”
Sắc mặt Quan Vũ lúc này mới dễ coi một chút: “Đi!”
Kỳ Lân nháy mắt với Trần Cung, ý bảo đừng để Quan Vũ thả Tào Tháo, Trần Cung gật đầu ý đã biết, mọi người đổi chiến bào, theo Quan Vũ qua sông.
Kỳ Lân nói: “Đừng chê ta lắm miệng, Quan Vũ, Trương Phi không phục ngươi, ngày sau sẽ thành họa lớn.”
Gia Cát Lượng thở dài: “Ta không trách, ngươi thông cảm, nếu có chỗ nào đắc tội, ta xin bồi tội với ngươi.” Nói xong, vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay khom người với Kỳ Lân.
Kỳ Lân cũng không tiện nói tiếp, chui vào khoang thuyền nghỉ ngơi.
Lã Bố gột rửa mùi máu tanh trên người, để mình trần, chỉ mặc một cái quần tơ dài, đứng bên giường, chăm chú nhìn Kỳ Lân.
Có tiếng động trên boong thuyền.
Hạo Nhiên: “Tiểu Hắc?”
Lã Bố vội quay lại, bước lên cầu thang, gác tay lên cửa, hỏi nhỏ: “Có việc gì không sư thúc?”
Hạo Nhiên cảm thấy buồn cười, Lã Bố bắt chước Kỳ Lân gọi hắn sư thúc.
“Tiểu Hắc đâu?” Hạo nhiên hỏi.
Lã Bố đáp: “Vừa chợp mắt, hắn rất mệt, có việc gì không? Đợi hắn tỉnh lại ta bảo hắn tìm ngươi.”
Hạo Nhiên tựa hồ có hơi thấp thỏm, khó nói.
Lã Bố cũng khẩn trương theo: “Có chuyện gì?”
Hạo Nhiên cười nói: “Không có gì, chúng ta phải đi.”
Lã Bố: “Ừm.”
Hạo Nhiên vốn tưởng Lã Bố sẽ đi gọi Kỳ Lân dậy, nhưng không
có.
Lã Bố hờ hững nói: “Thuận buồm xuôi gió.”
Hạo Nhiên nhạy bén nắm bắt một ánh mắt của Lã Bố, đó là ánh mắt hắn đã từng thấy rất nhiều năm về trước xuyên qua đôi mắt Tử Tân, khoảnh khắc thần lôi giáng xuống.
Lã Bố đang sợ hãi, hắn nâng tay lên lại hạ xuống, hạ xuống rồi lại nâng lên, run nhẹ, cuối cùng nói với Hạo Nhiên: “Đi bình an.”
Hạo Nhiên hiểu, hắn đang sợ một ngày nào đó sẽ mất Kỳ Lân.
Hạo Nhiên không vạch trần lo sợ của Lã Bố, chỉ nói: “Đồng tiên sinh bảo ta đến, dặn Tiểu Hắc hoàn thành nhiệm vụ rồi mau về nhà… Không, nói vầy đi, nói hắn chơi đủ thì nhớ trở về.”
Lã Bố lạnh lùng hỏi: “Sau này còn quay lại không?”
Hạo Nhiên nghĩ ngợi, đáp: “Về sau… Khái niệm này, ta nghĩ ngươi không hiểu đâu, sắp tới chúng ta còn một chuyện rất quan trọng cần làm.”
Lã Bố nhíu mày: “Chuyện gì?”
Hạo Nhiên nói: “Đợi hai mươi năm nữa lấy được Trường An… Lại đi một chuyến, cũng coi như là sau này đi.”
Quả thât, Lã Bố nghe không hiểu lắm, cảnh giác hỏi: “Còn gì nữa không?”
Hạo Nhiên cười cười: “Hễ ngươi còn sống, chúng ta sẽ không đến đây, tạm biệt.”
Lã Bố như trút được gánh nặng: “Tạm biệt.”
Hạo Nhiên nhảy lên mạn thuyền, giang hai tay, nhảy trên mặt nước, đạp ra ngàn đóa sen xanh mà qua sông, lướt về phía nhóm người ở xa xa đang chờ.
“Mỗi lần đều bắt ta đóng vai ác, chẳng công bằng gì cả…” Hạo Nhiên cười nói.
Lã Bố và Văn Trọng ở xa xa nhìn nhau, dường như Văn Trọng có điều gì muốn nói, nhưng không bao lâu sau, bốn người xoay người, mang theo một con nai cái bị trói gô, bước vào hư không.
Cảnh tượng giống như mặt nước gợn sóng lăn tăn, người mất dạng.
Lã Bố ngơ ngác đứng trên boong, sau trận Hỏa thiêu Xích Bích, bầu trời kéo mây bắt đầu mưa.
Mưa càng lúc càng lớn, xối hắn ướt đẫm.
Nhiệm vụ hoàn thành… Giúp Lã Phụng Tiên đoạt thiên hạ.
Rồi sau đó thì sao? Hắn từng nhiều lần nghe Tiểu Hắc nhắc qua mấy lần, nhưng mỗi lần nhắc đến, cả hai đều lảng tránh.
Sau này Tiểu Hắc phải đi, sẽ về nhà, trở lại bên cạnh sư phụ, sư thúc, Thái sư phụ yêu thương hắn, về động phủ của tiên nhân bọn họ.
Nếu bảo Tiểu Hắc ở lại thì sao? Hắn có đồng ý không? Chính mình có thể cho hắn cái gì?
Huống chi, giữ hắn lại thì thế nào?
Lã Bố bước vào đường cùng, càng nghĩ càng bế tắc.
Hắn sẽ ngày càng già đi, mà Tiểu Hắc sẽ vĩnh viễn như thế, vô tư vô lự mà cười nói như thế, thông minh như thế, bất kể bao nhiêu năm tháng trôi qua, đều như lần đầu tiên hắn thấy Tiểu Hắc trên chiến trường Cự Lộc.
Hơn nữa, tiên nhân có thể sống hơn ngàn năm, người phàm chỉ sống được vài chục tuổi, thời gian mạnh mẽ trai tráng của chính mình sẽ chầm chậm trôi đi theo thời gian, dung nhan anh hùng cũng dần dần già cỗi, cuối cùng sẽ một đi không trở lại.
Cho đến khi mái đầu bạc trắng, không nhấc nổi Phương Thiên Họa kích, kéo không được cung Trấn Cương… Lã Bố chỉ nghĩ thôi đã thấy vô cùng sợ hãi.
Hắn đứng ngơ ngác trong mưa, lời nói của Văn Trọng như hãy còn bên tai:
“Thế sự bể dâu, sông cạn đá mòn, chẳng bằng quý trọng thời gian đang có.”
“Ta không chỉ muốn bây giờ.” Lã Bố cơ đơn nói: “Ta không phải thần tiên, nhưng ta cũng muốn cả đời, ta cũng muốn sống thật nhiều năm… Ta muốn muốn được như các ngươi… ở bên cạnh Kỳ Lân, mấy ngàn năm… mấy vạn năm.”
Kêu Thái sư phụ, sư phụ, sư thúc, sư ca nhiều như vậy…
Cuối cùng, bọn họ vẫn chưa nói làm thế nào để thành tiên, ăn no uống say, chùi miệng rồi đi mất, phí công lấy lòng, giả chó khỉ làm trò cho người ta.
Lòng Lã Bố vô cùng nặng nề, cúi đầu về phòng, chui vào chăn, ôm Kỳ Lân ngủ.
Có nên cởϊ qυầи không đây? Lã Bố cọ cọ chân Kỳ Lân, lấy đầu gối tách chân Kỳ Lân ra, chen chân mình vào cho hắn ôm.
Kỳ Lân được ôm rất thoải mái, duỗi người, hỏi: “Có ai tìm à?”
Lã Bố hờ hững đáp: “Không.”
Kỳ Lân xoa mặt Lã Bố, nheo mắt nhìn, phát hiện hắn có tâm sự, người trước mặt này là hắn, nhưng dường như lại không phải hắn.
Loáng thoáng trở về với nhiều năm trước, lúc mới vào Hầu phủ, Lã Bố không hề giống như lời đồn, mọi chuyện đều giấu trong lòng, không cười không nói, yên lặng ngồi một mình trên tháp tướng quân.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn, ánh mắt sắc bén mà hiếu chiến.
“Ngươi nghĩ gì thế?” Kỳ Lân ghẹo: “Nghĩ tối nay ăn gì à, Hầu gia?”
Lã Bố đáp: “Không phải.”
Hắn kéo áo Kỳ Lân, động tác mạnh bạo không cho phép chống cự, Kỳ Lân nói: “Phải ra bàn việc với Khổng Minh… Truy kích ở Hoa Dung có tin tức gì… ưm…”
Lã Bố gấp gáp cởϊ áσ ngủ của Kỳ Lân, mạnh mẽ chặn môi hắn.