Người Qua Đường Kỳ Bí

Chương 3

Cuối cùng giây phút ngẩng đầu đầy kiêu hãnh cũng đến!

Cơ quan Bảo hiểm xã hội và Quản lý nhân khẩu sẽ tan làm lúc năm giờ. Theo phong cách làm việc của thành phố Bối Lâm, nếu có thể tan ca sớm một phút, họ tuyệt đối không nán lại dù chỉ một giây. Trên thực tế, đến bốn rưỡi là họ không cho ai vào làm thủ tục nữa.

Cũng may là trường học chỉ cách nơi đó hai con phố. Lộ Dữ đạp xe nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh, cuối cùng cũng kịp đến nơi vào lúc bốn giờ hai mươi lăm. Sau đó là ký tên, nộp lại thẻ CCCD cũ, và cô đã nhận được chiếc thẻ mới in tên Lộ Dữ mà cô hằng mơ ước.

Bước ra khỏi cửa, cô hít một hơi thật sâu. Trời đã tối sẫm, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt cô, đèn đường dần được bật sáng. Trong ánh sáng lập lòe ấy, cô bỗng nhiên có ảo giác như thế giới đang méo mó, như thể mắt mình đang nhìn thấy bức tranh bị cuộn lại.

Sau khoảnh khắc mơ hồ ngắn ngủi đó, thế giới lại đột nhiên trở nên bình thường. Gió lạnh và nhiệt độ giảm khiến cô rùng mình một cái.

Lộ Dữ kéo chặt áo khoác, tìm chiếc xe đạp lúc nãy, vừa đạp xe thì cô nhận ra: Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ đột ngột hạ thấp, gió lạnh đến thấu xương.

Mắt cô sắp mở không nổi nữa, gió táp vào mặt đau rát, cô run lẩy bẩy, chỉ có thể dựa vào việc đạp xe và sự co giật của cơ bắp để giữ ấm chút ít.

Trong lúc đầu óc hỗn loạn, cô bắt đầu phân vân liệu có nên bỏ xe lại rồi đi mua gì đó ăn không?

Ba tiếng làm thêm buổi chiều của cô cũng chỉ có bảy mươi lăm Lan Tác. Lộ Dữ vừa keo kiệt vừa nghèo rớt mồng tơi bắt đầu do dự.

(Lan Tác: Đơn vị tiền tệ giả tưởng.)

Cái lạnh khiến đầu óc cô chậm chạp đi nhiều, đến mức cô không để ý mặt đường phía trước ngày càng sáng hơn, đó là ánh đèn của một chiếc xe đang lao nhanh tới. Tiếng phanh gắt chói tai vang lên, hòa lẫn với tiếng gió rít gào.

Lộ Dữ chỉ cảm thấy sau lưng mình bị va mạnh một cái, cả con phố như bị lật ngược lại. Trong tầm nhìn của cô, bầu trời đêm màu xanh sẫm lấp lánh những ngôi sao lạnh lẽo thưa thớt, thời gian như bị kéo dài vô hạn.

Sau đó, cô ngã mạnh xuống đất.

Không có cơn đau dữ dội như cô đã tưởng tượng, đầu óc cô chỉ toàn một suy nghĩ: [Sao mình lại nằm dưới đất thế này?]

Lộ Dữ chậm chạp muốn đứng dậy, nhưng phát hiện ra chân mình đang gập lại ở một góc độ không thể tưởng tượng được bên cạnh cái đầu.

"WTF! Mình sắp chết rồi hả!"

Cuối cùng cô chỉ kịp nghĩ câu này, rồi chìm vào bóng tối vô tận.