Người Qua Đường Kỳ Bí

Chương 2

Từ nhỏ Lộ Dữ đã biết mình chẳng khác gì đám Trương Tam, Lý Tứ không có gì nổi bật kia, phải sống lặng lẽ trong thế giới này. Gia đình bình thường, cuộc sống bình yên, không bao giờ là tâm điểm giữa đám đông.

Cô từng nghĩ đại học sẽ là bước ngoặt của cuộc đời mình. Từ nhỏ cô đã mê những bộ phim truyền hình – nơi có các trường học sang trọng ở thành phố lớn, những buổi tiệc hào nhoáng, nam sinh và nữ sinh tụ tập trò chuyện, có kỳ nghỉ tự do phóng túng, kỳ thực tập sang chảnh.

Trùng hợp vào lúc cô học lớp 11, chính phủ Miện Lan ban hành "Luật chống phân biệt đối xử trong trường đại học".

Luật quy định tỷ lệ sinh viên địa phương tại các thành phố cấp S không được vượt quá 20%, tăng chỉ tiêu cho các thành phố cấp E, giảm trọng số của thư giới thiệu trong điều kiện tuyển sinh, tăng trọng số điểm MAAT, và bắt buộc các trường đại học thành lập ủy ban đạo đức. Ngoài ra, luật còn cấm các trường đại học phá vỡ quy định để nhận sinh viên không đạt chuẩn chỉ vì hoàn cảnh cá nhân.

Luật vấp phải làn sóng phản đối dữ dội, văn phòng ủy ban đạo đức ngày nào cũng chất đầy đơn khiếu nại, rối như mớ bòng bong. Trong lúc hỗn loạn đó, Lộ Dữ lại đột nhiên được nhận vào Học viện Bellhaven.

Đây là một trong những trường đại học nằm ở thành phố cấp S và xếp hạng top 10 toàn quốc, đủ để khoe khoang với bạn bè suốt cả đời.

Khi nhận được giấy báo trúng tuyển, Lộ Dữ đã tin rằng thời khắc huy hoàng của cuộc đời mình đã tới. Thời kỳ vịt con xấu xí đã qua, cô sẽ trở thành thiên nga tỏa sáng trong ngôi trường quý tộc, rồi vào làm quản lý trong một công ty lớn, thuận tiện tìm luôn một anh người yêu đẹp trai nhiều tiền.

Nhưng khi đến tuần lễ chào đón sinh viên mới, khi cô tự tin giới thiệu mình bằng cái tên mới là Lộ Dữ thì chỉ nhận được một loạt ánh mắt nghi ngờ: "Không phải trên đơn đăng ký viết là Lộ Nhân à?"

Sự tự tin vừa được bơm căng lập tức nổ cái bụp. Cô cố gắng giải thích: "À... Là thế này, thật ra tôi định đổi tên..."

Nhưng chẳng ai muốn nghe cô nói tiếp. Họ quay lại trò chuyện với người quen của mình.

Lộ Dữ lại trở thành người qua đường trong góc tối, thậm chí còn vô hình hơn cả hồi cấp ba.

Cô khổ sở chờ đến khi đủ mười tám tuổi, làm xong mọi thủ tục, lăn dấu vân tay xong hết, chỉ còn đợi ngày hôm nay để nhận thẻ CCCD mới. Đến lúc đó, cô có thể tự tin trả lời "Tôi là Lộ Dữ!" trước những câu hỏi hoang mang "Cậu là ai vậy?" của mọi người.