Khe nứt ô nhiễm, những vực sâu kỳ lạ xuất hiện trong thành phố sau sự kiện Sương Máu. Những khe nứt này sẽ không ngừng sinh ra các vật chất chưa xác định, chúng biến con người từ thể xác đến tinh thần thành những con quái vật đáng sợ.
Điều đáng sợ hơn là chúng có tính lây nhiễm như virus, chỉ cần một người bị ô nhiễm, những người xung quanh sẽ nhanh chóng nhiễm triệu chứng tương tự và tiếp tục lan rộng.
Trung tâm Phòng chống Ô nhiễm gọi đó là: bệnh ô nhiễm.
Thẩm Quý quay người rời khỏi đám đông. Mọi người cũng không tụ tập nữa, ai về nhà nấy, có người còn đang nhẩm tính đi siêu thị mua thêm ít đồ ăn, đề phòng chuyện tồi tệ hơn xảy ra.
[Bây giờ cậu tin chưa? Tôi không lừa cậu, cậu thật sự đã xuyên không, còn xuyên vào cuốn tiểu thuyết mạt thế cậu từng đọc nữa.]
Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu Thẩm Quý. Thẩm Quý chẳng thèm để ý đến nó, mà hòa vào dòng người băng qua đường, đi về một hướng.
Lúc đi đường, Thẩm Quý có thói quen hơi cúi đầu, ánh sáng nhân tạo trên đường chiếu vào mắt kính của cậu, phản chiếu một mảng trắng xóa, che đi mọi ánh nhìn có thể quan sát được từ cậu.
[Cậu đi nhầm đường rồi, nhà cậu ở hướng ngược lại. Cứ đi tiếp thế này thì dù Trái Đất tròn cậu cũng không về đến nhà được đâu.]
“Tôi không đi nhầm.” Thẩm Quý cuối cùng cũng lên tiếng. Cậu đưa tay đẩy gọng kính đen trên sống mũi, giọng nói trong trẻo như vẻ ngoài của cậu.
Chỉ tiếc là, bất kể giọng nói hay khí chất, tất cả đều là giả dối.
Giống như việc cậu vốn không hề bị cận, nhưng cứ khăng khăng đeo cặp kính gọng đen để giả vờ mình chín chắn và thật thà.
Thẩm Quý đáp lại hệ thống một cách hiển nhiên: “Không phải cậu nói tôi là vai phản diện sao? Giờ tôi đến Trung tâm Phòng chống Ô nhiễm tự thú đây.”
[Cậu sẽ bị thi hành án tử hình ngay lập tức, chết không còn mảnh tro trước cả khi nguyên tác kết thúc. Dù sao thì vụ rò rỉ ô nhiễm ở nơi cách ly mà cậu vừa thấy trên tin tức chính là do cậu giở trò đấy.]
Thẩm Quý dừng bước, cậu day thái dương, khẽ thở dài một tiếng.
“Đã bảo đó không phải tôi mà.”
Xuyên sách, một cái trend hot chỉ có trong tiểu thuyết mạng vậy mà lại xảy ra ngoài đời thực, lại còn xảy ra trên người cậu nữa chứ, Thẩm Quý xin phép được miễn tiếp nhận.
Thẩm Quý tự cho mình là người bình thường, từ nhỏ đến lớn điều duy nhất đáng nói là đầu óc không tệ, học rất giỏi. Cậu thi đỗ vào một trường đại học tốt, sau khi tốt nghiệp thì làm một phóng viên quèn, suốt ngày theo dõi phỏng vấn đi công tác, chuyện ngày đêm đảo lộn là bình thường.