Tôi Săn Thẻ Tu Tiên Giữa Tận Thế

Chương 2.2: Nhận được dị năng không gian

Còn Ngọc Quyết Tử thì không biết từ bao giờ đã lén lút chui vào suối ngâm mình. Nước suối trong veo thấy đáy, tiếng nước róc rách nhẹ nhàng như một bản nhạc chữa lành, khiến người ta thư giãn cả thể xác lẫn tinh thần. Chỉ có điều mặt đất toàn đất vàng khô cằn, thậm chí không mọc nổi một cọng cỏ.

Sau vài lần thử nghiệm, Yêu Mặc Tuyết cũng hiểu sơ sơ rồi – cái thẻ đen viền vàng kia giúp cô biến thành rùa đuôi rắn, mà mỗi lần biến hình như vậy, linh hồn của cô và Ngọc Quyết Tử sẽ hợp lại làm một.

Chỉ cần không dùng thẻ, cô vẫn là cô, Ngọc Quyết Tử vẫn là nó. Trong bán kính mười mét, nếu không có thần thức của cô điều động thì Ngọc Quyết Tử cũng không thể tùy tiện ra vào giữa không gian và thế giới thực – ra vào tự do á? Mơ đi!

Nhưng mà, Ngọc Quyết Tử lại có thể cất giữ vật tư vào không gian. Nói cách khác, vật sống thì không nhét vô được, nó cũng không nhét được chính nó vào.

Đây là tên thiên tài nào nghĩ ra cách dùng không gian kỳ lạ và cái kiểu biến hình oái oăm này thế chứ...

Hiện tại chưa nghiên cứu ra thêm công dụng gì khác, Yêu Mặc Tuyết cũng chẳng vội – việc cấp bách nhất bây giờ là phải tích trữ thêm đồ ăn. Dù sao thân thể này cũng vẫn cần ăn uống mà.

Có cái không gian này hỗ trợ, sau này đi gom hàng sẽ thuận tiện hơn nhiều. Nhìn phản ứng của đám người nhà họ Tần, chắc chắn trong trung tâm thương mại này vẫn còn vật tư – cô phải đi kiểm tra cho rõ.

Trước đó, lúc cùng Yêu Mặc Tuyết thử nghiệm cách dùng không gian, Ngọc Quyết Tử đã nhanh tay đem một đống đồ giấu sâu bên trong tầng này dọn vào không gian. Nó khẳng định rằng tầng này chưa từng có ai lui tới, vậy đám nhà họ Tần chắc hẳn chỉ lục đồ ở các tầng khác.

Cô lần theo đường cũ quay về, rồi bắt đầu từ từ lên các tầng trên tìm kiếm. May mắn là chỗ này không nhiều xác sống, cô hoàn toàn đủ sức ứng phó. Trên đường đi, dễ dàng nhận ra nhiều khu vực đã bị người khác dọn sạch không lâu trước đó.

Nhưng cuối cùng cô vẫn tìm ra một kho hàng nhỏ bên trong siêu thị. Kho này tuy không lớn, nhưng nằm khuất tầm nhìn, đến cửa còn chẳng có – chắc trước đó không ai để ý tới.

Liếc sơ mấy kệ hàng, toàn mấy món quen thuộc như mì gói, xúc xích, thịt bò khô, bánh quy, bánh mì... thậm chí có cả nước uống. Tuy không bằng số lượng Ngọc Quyết Tử gom được, nhưng muỗi nhỏ cũng là thịt muỗi mà!

Yêu Mặc Tuyết vận thần thức, mọi thứ trong bán kính mười mét lập tức “hô biến” vào không gian của cô. Không lâu sau, kho hàng nhỏ đã bị cô càn quét sạch trơn.

Vừa định tiếp tục lên lầu thì bên dưới bỗng vang lên âm thanh lạ — hình như... là người?