Yêu Mặc Tuyết mỉm cười nhẹ: “Ừm, mày nói cũng đúng... nhưng không hoàn toàn. Cả nhà tao xấu, trừ tao.”
Cô nàng lắc nhẹ con rùa đuôi rắn đang bị túm lủng lẳng trong tay, rồi lẩm bẩm tiếp: “Cái giống nhà mày đúng là nửa vời, thân thì vừa rắn vừa rùa, nhưng chả linh hoạt như rắn, cũng chả biết thủ như rùa...”
Chưa để cô nói dứt câu, con Tằng Xà Ngọc Huyền Quy kia la lên thất thanh: “Cô... cô hiểu tôi nói gì à?” Nó hoàn toàn bỏ qua lời chê bai phía sau.
Yêu Mặc Tuyết nhướn mày, giọng tỉnh queo: “Thế mày nghĩ sao?” Tay thì vẫn giữ nguyên lực, không thả lỏng chút nào.
Hai hàng lệ long lanh rơi khỏi khoé mắt con rùa: “Trời ơi! Hàng vạn năm rồi đó! Cuối cùng cũng có sinh vật hiểu tôi nói gì rồi! Tôi cô đơn, lạc lõng, lạnh lẽo lắm luôn á!”
Mà nó nói cũng không sai. Trước khi bị vớt lên chỗ này, nó sống dưới đáy biển cơ mà. Nếu không phải tận thế bùng nổ, chắc giờ này vẫn nằm lì trong bể cá của vườn thú, ăn uống đủ đầy, chả cần mò lên đây chịu khổ.
Nghe Ngọc Huyền Quy kể lể, Yêu Mặc Tuyết khẽ giật khoé mắt: “Ý mày là... muốn đi theo tao thật à? Nói thiệt hả?” Giọng cô dịu lại, đầy dụ dỗ như đang gọi thú cưng.
Con rùa ngốc nghe xong mừng rỡ không cảnh giác tí nào, gào lên thể hiện lòng trung thành: “Dĩ nhiên rồi! Tôi là Ngọc Quyết Tử, một lời đã hứa, bốn ngựa cũng không kéo lại được!”
Vừa dứt câu, một giọng nói vang lên trong đầu cả hai: [Chúc mừng yêu tiên đại nhân đã thu phục yêu thú Tằng Xà Ngọc Huyền Quy – Ngọc Quyết Tử.
Cả hai sẽ cùng nhận được một dị năng – Không gian, đồng thời mở khoá hình thái Tằng Xà Ngọc Huyền Quy của yêu tiên đại nhân. Khi cấp bậc tăng, năng lực không gian sẽ nâng theo.]
Câu thông báo vừa dứt thì con rùa trong tay Yêu Mặc Tuyết biến mất. Thay vào đó, một tấm thẻ viền vàng nền đen hiện ra trong tay cô.
“Hình thái Tằng Xà Ngọc Huyền Quy?” Yêu Mặc Tuyết lẩm bẩm. Tấm thẻ đột nhiên biến mất... và “bụp!” một tiếng, người cô cũng không còn đứng đó nữa.
Nhìn xuống đất, chỉ thấy một con rùa đuôi rắn... hoa hoè hoa sói, trắng đen lẫn lộn, đang nằm đó giãy giụa.
[Ui cha! Cô là đồng loại của tôi sao!]
Giọng Ngọc Quyết Tử vang lên trong đầu đầy phấn khích.
Còn Yêu Mặc Tuyết thì... mặt đen thui.
Cô – đường đường là yêu tiên, vậy mà – biến thành rùa đuôi rắn rồi sao trời!
Thần thức vừa động, Yêu Mặc Tuyết lập tức trở lại hình dáng ban đầu.
Cô tập trung tinh thần thêm lần nữa, linh hồn liền tiến vào cái gọi là “không gian” kia. Làn sương trắng bên trong dần tan ra, trước mặt cô hiện lên một con suối nhỏ cách đó không xa.