Tôi Săn Thẻ Tu Tiên Giữa Tận Thế

Chương 1.2: Yêu tiên giáng thế

Yêu Mặc Tuyết lúc này diện nguyên một set “tiên nữ phong cách thủy mặc hiện đại”: bên trong là lớp áo mỏng nhẹ như sương khói, ngoài choàng thêm một chiếc áo choàng tay dài viền vàng sang chảnh; dưới là váy mã diện dài thướt tha, đường nét uốn lượn hài hòa như thể trời sinh đã dành cho cô mặc vậy.

Cô đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt sắc lạnh như dao lam. Hừ lạnh một tiếng, Yêu Mặc Tuyết chuẩn bị tung pháp thuật thì phát hiện... không có nổi một giọt linh lực.

“Ủa alo? Vô sân khấu đã bắt xếp độ khó cao hả trời?” Cô ngửa mặt lên trời muốn mắng tục, mà thời gian chẳng cho cô cơ hội rảnh để chửi.

Ở phía không xa, một con dao găm lấp lánh ánh sáng — chính là thứ mà cô giật được từ người “em gái tốt” Tần Trân Dung lúc bị đẩy khỏi xe.

Giờ không có pháp thuật thì còn cách nào nữa? Đánh cận chiến chứ còn gì!

Tốc độ của Yêu Mặc Tuyết không phải chậm, nhưng mấy con xác sống chạy như lên đồng vậy!

Không do dự, cô lao về phía con dao. Vừa chạm tay vào vũ khí thì một con xác sống đã như bay tới đòi "ôm hôn".

Cô lập tức xoay người, dao vung lên — một cái đầu rơi xuống như trái mít chín cây. Nhưng lũ xác sống còn lại thì bắt đầu ùa tới như fan girl gặp idol.

Dù thân thủ không tệ, Yêu Mặc Tuyết cũng biết chơi kiểu cận chiến hoài kiểu gì cũng xong đời.

Cô híp mắt lại, vừa tránh né linh hoạt, vừa chém lia lịa, như ninja tập gym phiên bản nữ thần.

Ánh mắt cô liếc quanh, tìm nơi có thể núp tạm.

Xa xa phía trước là một toà nhà thương mại cao tầng.

Nhìn sơ qua là biết toà nhà này đã bị “xào nấu” qua nhiều trận chiến – kính vỡ tan tành, tường tróc từng mảng.

Đây chính là chỗ mà nhà họ Tần vừa rồi kéo nhau tới thu thập vật tư.

Hồi ấy, cô – phiên bản “nguyên chủ” – là người gác dưới tầng, cũng là người đầu tiên nhận ra xác sống đang tụ về phía bọn họ.

Cô liền hối thúc cả đám Tần gia rút lẹ. Nhưng mà cái đám ấy vì tham lam nên cứ chần chừ, đến lúc xác sống sắp dí vào mông rồi mới chịu lết đi.

Giờ thì cô, Yêu Mặc Tuyết, quay lại sân khấu... mà lần này, có lẽ sẽ không còn dễ bị đá xuống xe nữa đâu.

Còn "cô em gái cưng" mà nguyên chủ yêu thương nhất – cũng là cục cưng được nhà họ Tần nâng như nâng trứng – Tần Trân Dung, thì đã tặng ngay cho chị mình một cú đẩy chí mạng: lúc nguyên chủ vừa kéo hết mọi người lên xe còn chưa kịp đóng cửa, Tần Trân Dung không chút do dự mà đẩy cô xuống, để mặc nguyên chủ bị bầy thây ma bao vây. Cô giãy giụa trong tuyệt vọng, trong khi Tần Trân Dung và đám người kia thì quay đầu phóng xe chạy thẳng, không ngoái lại dù chỉ một lần.