Tôi Săn Thẻ Tu Tiên Giữa Tận Thế

Chương 1.1: Yêu tiên giáng thế

Sau một tháng kể từ khi tận thế bùng nổ, trật tự xã hội rơi vào hỗn loạn. Trong tuyệt vọng, không ít người bất ngờ kích phát dị năng kỳ lạ. Bọn họ cuối cùng cũng thoát khỏi nỗi sợ hãi đeo bám, tự tổ chức thành các nhóm nhỏ, dũng cảm rời khỏi nơi trú ẩn để tìm kiếm nhu yếu phẩm và một chỗ trú chân an toàn.

— Tại thành phố Lê, bên trong một chiếc xe bảo mẫu đang lao đi như bay.

Một cô gái đang khóc đến sưng cả mắt, hai tay siết chặt trong lòng, nghẹn ngào không dứt, giọng run run đầy tự trách: “Là lỗi của em... Em ở gần nhất... Nhưng em không cứu chị ấy... Mọi người cứ mắng em đi...”

Vừa dứt lời, hai giọng nam lập tức vang lên, ăn rơ nhau đến lạ: “Không phải lỗi của em! Là Yêu Mặc Tuyết tự chuốc lấy! Nó chết là đáng đời! Em mà xông ra cứu, khéo còn bị nó kéo chết theo ấy chứ!”

Cô gái vừa gật đầu vừa rưng rưng, rồi bất ngờ lắc mạnh đầu: “Nhưng mà... ba mẹ mà biết chắc chắn sẽ buồn lắm... Là em không cứu chị... Em cũng không muốn sống nữa!”

Nói xong liền lao đầu định đập vào cửa xe, may mà hai ông anh trai mắt nhanh tay lẹ kéo lại kịp thời.

“Em gái của anh vừa xinh vừa tốt bụng, sao có thể bị thương được chứ? Lỡ mà bị gì thì ba mẹ đau lòng chết mất! Còn con nhỏ Yêu Mặc Tuyết ấy hả, chết là đúng! Ba mẹ có bao giờ thích nó đâu, nó mà chết rồi ba mẹ còn mừng nữa là!”

“Mà này, nếu không có Yêu Mặc Tuyết chui ra phá, làm gì có chuyện tụi mình bị xác sống vây? Tất cả là tại nó! Chúng ta còn chưa kịp chuyển hết vật tư lên xe nữa!”

Hai thanh niên một bên thì vuốt lưng dỗ dành, một bên thì mắt long lanh đầy thương cảm, cứ như sợ cô em gái ngây thơ lại nghĩ quẩn.

Trong khi đó, bên ngoài xe —.

Một cô gái đang bị đàn xác sống bao vây. Cô chỉ có thể tuyệt vọng nhìn chiếc xe bảo mẫu dần dần lao đi xa, rồi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt...

“Khế ước đã ký kết. Mối thù của cô, tôi sẽ thay cô đòi lại.”

Một tia sáng trắng lờ mờ chợt lóe lên. Những vết thương loang lổ xanh xám trên người cô gái bỗng chốc khô lại, đóng vảy và tróc ra nhanh chóng. Trên trán cô, một đóa hắc liên hoa nở rộ, tỏa ra khí tức u linh kỳ dị. Đám xác sống xung quanh đột nhiên như bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy văng ra ngoài, chỉ còn biết gào thét gầm rú điên cuồng trong cơn phẫn nộ...

Đôi mắt Yêu Mặc Tuyết khẽ run lên, rồi dần dần mở ra. Cả người cô đang được bao phủ bởi một luồng ánh sáng rực rỡ, bốc lên khỏi mặt đất như có người nâng đỡ, rồi nhẹ nhàng hạ xuống, đứng vững vàng trở lại.

Luồng sáng kỳ lạ ấy chẳng khác gì nước thánh tẩy trần, biến hình tượng nhếch nhác ban nãy của cô thành một phiên bản "nữ thần thời tận thế".

Một mái tóc dài như ngọc mực, óng ánh lay động trong gió, được búi lên thanh lịch bằng một cây trâm gỗ, thướt tha vắt xuống tận eo như một bức họa cổ điển.