Một giọng nữ trong trẻo, rõ ràng vang lên: “Tiểu biểu muội, chúng ta đến đón muội.”
Kỷ Bình An còn chưa kịp lên tiếng, thì giọng nam thanh tú khi nãy lại vang ra: “Tri Âm, muội làm như vậy sẽ khiến Kỷ cô nương sợ đấy.”
Một lát sau, cô nương kia hướng về xe ngựa nói: “Tiểu biểu muội, ta họ Tống, tên Tri Âm, là biểu tỷ của muội. Người vừa hỏi thăm xe ngựa Kỷ gia là nhị ca ta, cũng là nhị biểu ca của muội, tên gọi Tống Hoài Dự. Chúng ta phụng mệnh phụ mẫu ra đón muội ngoài cổng thành. Đợi mãi không thấy xe ngựa Kỷ gia tới, cứ ngỡ có chuyện gì chậm trễ, nên mới cưỡi ngựa ra ngoài đón. Nhị ca ta vốn thẳng thắn, mong muội đừng để bụng.”
“Đa tạ biểu tỷ Tri Âm, biểu ca Hoài Dự đã nhọc lòng.”
Trong lúc Kỷ Bình An lên tiếng, Đông Xuân đã vén rèm, móc lên chiếc móc đồng, để lộ gương mặt trắng mịn như ngọc đông lạnh.
Tống Tri Âm vừa nhìn thấy liền bật cười: “Ôi, từ lâu đã nghe nữ tử Kim Lăng đẹp hơn hoa hải đường, mềm hơn hoa lê, đẹp như xuân tháng ba. Nay gặp biểu muội rồi mới biết, lời ấy thật chẳng lột tả nổi ba phần sắc hương của nữ tử Kim Lăng.”
“Biểu tỷ quá lời rồi.”
Tống Tri Âm lại hỏi han thêm vài điều dọc đường, Kỷ Bình An lần lượt đáp lại.
Trong lúc trò chuyện, ánh mắt tò mò của Tống Tri Âm không ngừng liếc vào trong xe, còn Kỷ Bình An thì cũng kín đáo quan sát hai người bên ngoài.
Tống Tri Âm mặt như ngọc, mắt như nước, đích thực là một mỹ nhân. Nàng gọi Kỷ Bình An là “tiểu biểu muội”, hẳn là lớn hơn nguyên chủ một ít. Nguyên chủ mười lăm tuổi, mà Tống Tri Âm và Tống Hoài Dự là huynh muội ruột, chắc cũng chỉ hơn vài tuổi.
Tống Hoài Dự là thiếu niên tuấn tú, cưỡi trên con tuấn mã lông đỏ sẫm. Tóc đen búi gọn bằng trâm ngọc bích, ánh mắt không ngừng đảo quanh, thỉnh thoảng lại liếc về phía Biện Kinh, rõ ràng cảm thấy Tống Tri Âm nói chuyện quá dông dài.
Ngựa của Tống Tri Âm thấp hơn và nhỏ hơn ngựa của Tống Hoài Dự. Trong sách từng nhắc đến phong tục Biện Kinh, rằng nơi ấy các mệnh phụ rất thích chơi mã cầu, nên nhiều nữ quyến nhà quyền quý đều biết cưỡi ngựa. Do nữ tử vóc dáng thấp hơn nam nhân, nhiều thương gia liền thấy cơ hội, đặc biệt huấn luyện giống ngựa phù hợp với nữ giới.
Ước chừng con ngựa của Tống Tri Âm chính là giống thuần dưỡng riêng cho nữ quyến nhà quan.
“Mặt trời sắp lặn rồi.” Cuối cùng, Tống Hoài Dự ngắt lời Tống Tri Âm đang ríu rít hỏi han: “Còn chậm trễ nữa là không kịp vào thành đâu.”